Ngày hôm đó Tần Bát Phương qua đời, Tần phủ bận rộn lo liệu tang l Lâm thân là cô gia nhà họ Tân không những không có mặt mà còn mất tích!
Những người hầu trong phủ nói rằng cô gia ngày xưa dám dùng kiếm giết người, nhưng bây giờ sợ đến mức trốn trong nhà họ Tiêu không dám ra ngoài. Đúng như dự đoán, kẻ xuất thân từ gia tộc nhỏ thường chẳng nên trò trống gì.
Nhìn đại thiếu gia Tân Phong, cùng Tần tam công tử, Tân tứ công tử bận rộn †ổ chức tang lễ mới đúng là nam tử hán đại trượng phu, lúc nguy nan thì điềm tĩnh, đường hoàng. Xứng đáng là những đứa cháu trai mà Tần lão tướng quân yêu quý nhất khi còn sống.
Tần Phượng Uyển khóc đến sưng cả mắt, đôi mắt đỏ hoe chán ghét nhìn Tiêu Lâm, hôm nay là lễ nhập quan của tổ phụ nàng, gọi là đại tang.
Hôm nay cũng là lúc Tân phủ đón khách đến chia buồn.
Tân Phượng Uyển nhất quyết không cho Tiêu Lâm vào cúng bái, Tiêu Lâm cũng không ép buộc.
Lúc này hắn không muốn cùng Tần gia xảy ra xích mích. Hắn không muốn Tần lão tướng quân sau khi chết cũng không được bình yên.
Vì vậy, hắn đứng ở cửa Tần phủ, nhìn chằm chằm tất cả khách khứa tiến vào Tân phủ, không ai chào hắn và hắn cũng chẳng chào hỏi ai.
Tiêu Lâm là trạng nguyên đương triều, lại mới vào triều làm quan. Những người đến đa số đều có địa vị cao hơn hắn, cho nên việc hắn chẳng chào hỏi ai khiến những chức sắc quý tộc tới đó không khỏi bất mãn.
Mọi người đều đồn đoán là do Tần lão tướng quân qua đời là một cú sốc rất lớn với Tiêu Lâm nên hắn mới ngẩn ngẩn ngơ ngơ như vậy.
Suy cho cùng, nếu không có Tần lão tướng quân che chở, Tiêu Lâm sao có thể vào được Tần gia? Sao có thể cưới một cô gái xinh đẹp như Tân Phượng Uyển? Sao có thể trở thành Trạng nguyên?
Từ nay trở đi, Tân phủ không có ai bảo vệ hắn. Thật là xấu hổ cho một nam tử hán lẽ ra phải đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà giờ lại phải sống dưới cái bóng của người khác!
Nghe nói Tân tướng quân và Tần phu nhân cũng rất ghét vị cô gia này, họ cũng chỉ vì Tần lão tướng quân mà cho Tiêu Lâm chút thể diện.
Mất đi người bảo vệ mình và đột nhiên phải trải nghiệm cảm giác lên voi xuống chó, Tiêu Lâm quả thực sẽ khó có thể chấp nhận được.
Tiêu Lâm giờ đâu còn tiên đồ gì nữa?
Như vậy Tiêu Lâm trở thành kẻ ngớ ngẩn là việc mà mọi người có thể hiểu được.
Bọn họ làm sao dám nghĩ rằng vụ thảm sát ở Tống phủ khiến cả kinh thành rúng động là do vị cô gia trông vô hại và đáng thương, bị mọi người khinh thường
trước mặt gây ra.
Tiêu Lâm rửa sạch đôi bàn tay dính đầy máu của Tống phủ, sau đó đứng ở cửa Tần phủ, im lặng nhìn dòng người qua lại.
Đôi mắt của Tiêu Lâm không đờ đẫn và ngu ngốc. Mà là thờ ơ.
Khinh thường.
Máu lạnh.
Hắn ghi nhớ tất cả những người đến Tân phủ hôm nay.
Trong số những người đó có người vẻ mặt buồn bã, có kẻ lại đang cười thầm. Có kẻ mừng như mở cờ trong bụng. €ó kẻ đang lên kế hoạch cho bước tiếp theo.