Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 298: Mùi tiền giấy




"Mùi tiền giấy thật là nồng nặc. Haizz, ngửi thấy là thấy buồn bực". Vương phi lẩm bẩm vài câu, không lớn tiếng nhưng Tiêu Lâm vẫn nghe thấy.

'Trên mặt bà ta không những không có vẻ buồn bã mà còn có vẻ hớn hở của kẻ đi xem náo nhiệt không thể che giấu.

Bà ta đã xấp xỉ tuổi của một bà cô trung niên, nhưng khi bước đi, eo vẫn lắc lư, đầu cũng lắc nhẹ, ánh mắt đảo về phía những người trẻ tuổi có mặt. Như thể bà ta chỉ mong ánh mắt của mọi người sẽ tập trung vào bờ mông tròn trịa của mình.

Hóa ra phụ nữ thời xưa cũng có lúc khêu gợi và quyến rũ như vậy.

Thi Sỉ là huynh đệ của tiên đế và là hoàng thúc của hoàng đế hiện tại, ngoài việc thích thơ ca, lão ta còn rất tham lam sắc đẹp.

Vương phi này lúc đầu là con át chủ bài của một thanh lâu. Bà ta có giọng hát hay khiến Thi Si thần hồn điên đảo, cả đôi mắt trong veo khiến Thi Si càng không lối thoát nên đưa bà ta vào phủ làm thiếp, trở thành người vợ lẽ được lão ta sủng ái nhất.

Người xưa có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, hơn nữa Thi Si còn là một vương gia giàu có không có chỗ tiêu tiền, cho nên đương nhiên không ai phản đối việc lão ta lấy một ca kỹ làm vợ lẽ.

Nhưng người thiếp này cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, khi chính thất vừa chết vì bệnh tật, bà ta lắc mình một cái liền biến thành vương phi phú quý hiển hách. Có thể nói chẳng khác nào cá chép hoá rồng, một bước lên tiên khiến bà ta vô cùng kiêu ngạo và ngang ngược.

“Mặc dù hiện tại bà ta đã ở độ tuổi trung niên, nhưng nghe nói kỹ năng phòng the của bà ta là đỉnh cao, đến nỗi Thi Si lúc nào cũng quyến luyến không muốn rời. Đáng tiếc, bà ta chưa từng mang thai, vốn dĩ muốn sinh ra một đứa con trai cho Thi Si để hưởng vinh hoa phú quý mãi mãi về sau, nhưng lại chưa từng được như ý nguyện".

Dịch Quy thì thầm, những người ở kinh thành lâu năm đều biết những tin đồn này.

Hôm kia hoàng đế đích thân đến đưa tiễn Tân Bát Phương, Cửu Ngũ Chí Tôn còn tới làm gương, có chức sắc nào dám không tới?

Nhưng Thi Sỉ và Võ Si đều không đến, Võ Si chỉ cử quản gia tới.

Còn Thi Sỉ nói rằng bản thân không khỏe nên không thể tới, nhưng còn có lòng hơn Võ Si, cử vương phi của mình đến.

Khi phu quân vắng mặt, vương phi lại càng tự tung tự tác.

Trong tang lễ, bà ta không chỉ trang điểm loè loẹt mà còn cố tình đong đưa, khiến những kẻ khác đều không khỏi đưa mắt liếc nhìn.

Bà ta đã ở độ tuổi trung niên, nhưng nét duyên dáng vẫn còn đó.

"Trưởng công chúa, Tân tướng quân, xin chia buồn”.

Vương phi cúi đầu trước Tần tướng quân và Tần phu nhân, nhẹ nhàng an ủi.

“Cám ơn thẩm thẩm” Tần phu nhân trước giờ không thích những kẻ hạ đẳng, huống chỉ vương phi này tiếng tăm chẳng có gì tốt đẹp. Cho nên, Tân phu nhân chỉ cúi đầu đáp lễ với vẻ mặt lãnh đạm.

Vương phi tựa hồ đã quen với phản ứng này, khuôn mặt đầy phấn lướt qua 'Tần Thắng, cúi đầu cười nói: “Tân tướng quân, Tần phủ lớn, sợ rằng ta sẽ lạc đường. Ngài có thể đưa ta vào được không?”

Vẻ mặt Tân Thắng không thay đổi: “Vương phi, thứ lỗi cho ta, nhưng ta phải tiếp khách khứa khác, để ta sai người đưa vương phi vào'.

"Không thể tuỳ tiện chọn một người dẫn đường cho ta được, ta là vương phi kia mà", bà ta vặn vẹo thân thể một cách khêu gợi, nếu như Tần phu nhân lúc này có thứ gì trong tay thì có lẽ đã ra tay đập cho ả dâm phụ này một trận rồi.

“Hắn sẽ dẫn đường cho vương phi”, Tân tướng quân chỉ vào Tiêu Lâm đang nhặt lá đá ống bơ trước cổng.

Vương phi quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuấn tú thì nụ cười càng thêm quyến rũ: "Đây là ai?"

Biết thừa rồi còn hỏi. Khi mới đến, bà ta đã trợn mắt nhìn Tiêu Lâm mấy lần, có vẻ như biết rõ về hẳn.

Dịch Quy thấp giọng cảnh cáo: “Thúc tổ, tuy rằng bà ta chỉ là nữ nhân, nhưng cũng không dễ đối phó. Năm đó chỉ một lời đã tống Nhạc Phi vào ngục, Thi Sỉ rất nghe lời bà ta”.

Xúc phạm bà ta chẳng khác nào đắc tội với Thi Sỉ.

Đây cũng chính là lý do khiến vương phi này kiêu ngạo như vậy, mọi người đều nhường nhịn bà ta vì nể mặt Thì Sỉ.

“Đừng lo, ta tự có tính toán”.

Tiêu Lâm mà phải sợ một mụ yêu tỉnh già xuất thân từ phường buôn phấn bán hoa hay sao.

Tần tướng quân lạnh lùng đáp: “Cô gia nhà chúng tôi”.