Tần Phượng Uyển trong lòng điên cuồng hét lên. Nàng cưồng nhiệt như vậy, Tiêu Lâm đương nhiên biết nhưng giả vờ như không thấy, chỉ tập trung vào việc đưa tang.
Tân Phượng Uyển lo lắng đến mức nhảy dựng lên, tên khốn!
Nàng cảm nhận rõ ràng Tiêu Lâm đã nhìn thấy mình!
Chẳng lẽ có thấy mà không nhận ra?
Chắc là hắn không nhận ra nàng! Nếu không, hắn nhất định sẽ cứu nàng!
Ngày xưa nàng rất xinh đẹp nhưng hôm nay nàng lại xấu xí và trông nghèo. khổ đến thế, làm sao hắn có thể nhận ra?
Tần Phượng Uyển tự nhiên nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy có chút may mắn. Hắn không nhận ra nàng cũng tốt, nếu để hắn nhìn thấy nàng lúc này chẳng phải là rất mất mặt sao?
Tân Phượng Uyển hoàn toàn không nhận ra rằng bây giờ nàng đã bắt đầu quan tâm đến ánh mắt của Tiêu Lâm dành cho mình.
Đoàn đưa tang tiếp tục ra khỏi thành, đến một ngã ba, đoàn của Tiêu Lâm tách khỏi đoàn của Tân Phượng Uyển.
Gã giang hồ nhìn thấy Tiêu Lâm đi xa, ôm bụng cười lớn: "Rác rưởi! Vợ hắn ở ngay dưới mũi hắn, vậy mà hắn cũng nhìn không ra!"
"Không phải tên ngốc thì là gì!"
"Ôi, Tần tiểu thư, có một người chồng như vậy có ích gì? Hay là cô đi theo ta đi?"
'Tân Phượng Uyển mặt đỏ bừng trước sự khinh thường cùng lời trêu chọc của đám giang hồ, một đám nam nhân thấp kém lại dám cười nhạo nàng!
Lần trước bọn chúng không dám làm gì nàng, Tân Phượng Uyển trong lòng biết rõ chuyện này. Bây giờ nàng lại bị chúng giễu cợt, nàng liền tức giận tát vào mặt tên thủ lĩnh: "Hỗn xược! Sao ngươi dám đem bổn tiểu thư ra làm trò đùa! Còn không nhìn lại bản thân xem mình là cái thá gì!”
"Con đàn bà hôi hám này! Sao ngươi dám đánh tai"
Gã giang hồ bị đánh tức giận trừng mắt: "Hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt, sẽ chơi đùa với ngươi chán thì thôi! Người chồng vô dụng của ngươi có thể làm gì tai"
Hắn bước lại gần, nụ cười trên mặt đây thèm muốn và ác ý.
Khi ngón tay của hắn sắp chạm vào Tần Phượng Uyểh...
Một đạo đao quang loé lên!
Tần Phượng Uyển còn chưa kịp phản ứng, một bóng người nhanh chóng bay. qua đám giang hồ, sát khí lạnh lùng toả ra trong không khí, đám giang hồ lập tức. ngã rầm ra đất!
Loại đao nào có thể sắc bén và tiện dụng đến vậy?
'Tân Phượng Uyển sinh ra trong gia môn tướng quân nên nàng có trực giác nhạy bén về vũ khí.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một thanh đao nào như vậy! Càng chưa bao giờ nhìn thấy đao pháp như vậy! Đây là loại đao pháp gì? Tại sao nó lại mạnh như vậy?
Mỗ Cửu hào quang lấp lánh quay người lại, chỉ còn một tên giang hồ chưa bị giết.
Gã đàn ông thấy anh em của mình đột nhiên đổ gục xuống như ngả rạ thì sợ đến nỗi tè đầm.
Ra tay tàn độc quá!
Nhóm người này có thể bắt cóc Tân Phượng Uyển ở Tần phủ, chứng tỏ bọn chúng đầu có thân thủ hơn xa người thường!
Vậy mà?
Một đường đao?
Đã chết như ngả rạ?
Hả?
Ít nhất, bọn chúng cũng phải năm sáu đao mới gục chứt
Chết như thế này thật là tổn thương lòng tự trọng!
Có khác gì gà bị cắt tiết không?
Chết như gà chắc chắn không phải ước mơ của một gã giang hồ! Họ phải chết một cách oai hùng chứ!
Gã giang hồ nuốt nước bọt, hai chân run rẩy: "Cầu, cầu xin đại hiệp cho ta chút thể diện, cho ta tiếp vài chiêu rồi hãng giết ta có được không!"
Mỗ Cửu hừ lạnh một tiếng: "Ai nói ta muốn giết ngươi, còn không mau về báo. tin cho chủ nhân của ngươi?"
Tân Phượng Uyển vẻ mặt vui mừng, cuối cùng cũng có người cứu nàng. "Báo...tin? Báo tin gì?" gã giang hồ hai chân run lên.
“Đương nhiên là báo cho hắn phải kẻ nào mạnh hơn tới!” Mỗ Cửu dùng chuôi đao đánh vào đầu hắn.
"Hả?" gã giang hồ vẻ mặt khó hiểu.
"Với trình độ hiện tại của ngươi, chỉ cần người của Tần phủ tới là có thể lập tức cứu người đúng không? Nếu vậy thì ngươi còn làm ăn cái quái gì nữa?”
Tân Phượng Uyển vốn đang vui vẻ lại ngơ ngác, cái gì cơ?
"Đúng, đúng!" gã giang hồ vỗ nhẹ đầu và bắn một quả pháo báo tin lên trời!
"Ngươi!"
Tân Thư Nhu kinh ngạc: "Ngươi không phải tới cứu ta sao?"