Lúc này Thi Si bất mãn vì bị phớt lờ, hét lên: "Hỗn xược! Bổn vương còn ở đây! Việc nhà các ngươi để sau tính đi!"
Thi Si giơ binh phù lên: “Binh phù này là thật hay giả?” "Là giả". "Là giải"
Tiêu Lâm và Tân phu nhân đồng thanh nói, sau đó còn quay sang nhìn nhau đầy căm hận.
Tân phu nhân cũng khá thông minh, bà ta cũng biết nếu Thi Si cho rằng binh phù này là thật, Tần phủ lập tức sẽ nổ tung!
Thi Si chưa từng nhìn thấy binh phù, chỉ có người dẫn binh ra trận mới thực. sự biết binh phù trông ra sao. Còn Thi Si chỉ biết đôi chút, căn bản không có cách nào phân biệt được binh phù này có phải hàng thật hay không.
Trên thực tế, binh phù trong tay lão ta quả thực là giả.
Là một công dân tốt, Tiêu Lâm sẽ không lừa dối một ông già.
Tuy nhiên, nhà họ Tần lại cảm thấy đó chỉ là cái cớ để lừa Thi Si. Bọn họ nhìn binh phù mà vô cùng lo lắng, đây là binh phù thật cơ mà. Nếu để mất nó, chín đời
nhà họ Tân sẽ bị xử tử!
"Vậy binh phù thật ở đâu?" Thi Si rất tức giận, mẹ kiếp, bị đám người này chơi một vố rồi!
"Ở...ở..ổ...
Chuyện tối nay xảy ra quá đột ngột, người nhà họ Tân căn bản không có sự chuẩn bị. Giờ bọn họ mới hiểu ra, hoá ra đám người này không phải vì Tiêu Lâm mà nhắm vào nhà họ Tân mà ngay từ đầu đã nhắm vào nhà họ Tần!
Tần phủ gần đây liên tục xảy ra phiền phức, bọn họ không thể nào suy nghĩ được những chuyện này.
Tần tướng quân rơi vào thế bí, tình thế cấp bách, ông ta cũng không biết phải làm thế nào để lừa được Thi Sỉ.
Tần tướng quân nhìn Tân Phong một cái, ý bảo hắn ta nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.
Biện pháp. Hãy nghĩ biện pháp.
Nhưng Tân Phong so với cha mẹ mình thì còn hoảng loạn hơn. Tân Phong từ trước đến nay đều được Tần phủ bảo vệ, hắn ta có bao giờ gặp chuyện như vậy?
Tân Nam kéo tay áo Tiêu Lâm: "Tỷ phu, lại đây! Lại đây!"
"Ta?" Tiêu Lâm chỉ vào mũi mình, Tân Nam điên cuồng gật đầu, Tiêu Lâm liền trợn mắt: "Ta không thích! Dù sao cha mẹ cậu cũng muốn đánh chết ta, hiện tại chúng ta cùng chết, như vậy ta cũng bớt cô đơn”.
"Sống thì bớt cô đơn hơn! Tỷ phu, sau này huynh muốn chơi gì, đệ sẽ chơi với huynh! Huynh muốn gì đệ cũng sẽ cho huynh!" Tân Nam lắc đầu: "Chết một cách lãng xet thế này thì xuống đó biết ăn nói thế nào với tổ phụ. Huynh nói xem có đúng không?”
Tân Nam sợ Tiêu Lâm phất tay áo bỏ đi, không thèm quan tâm đến Tần phủ nữa nên dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Lâm.
Tần phu nhân cảm thấy rất xấu hổ: "Tân Nam, lại đây! Nếu không..."
Tần phủ còn chưa kịp nói xong, Tiêu Lâm đã thốt ra một câu chấn động: "Binh phù ở chỗ Bệ hại”
Ngay cả Dịch Quy cũng sốc đến mức tim đập hãng mất một nhịp!
Từ xưa đến nay chỉ có hoàng đế mới dám giá hoạ cho kẻ khác, còn làm gì có kẻ nào dám giá hoạ cho hoàng đế?
Ôi trời đất ơi, thúc tổ của y đúng là người đầu tiên dám làm như vậy! Mắt của Tần tướng quân và Tần phu nhân cũng sắp nhảy ra ngoài rồi!
Tiêu Lâm tràn đầy tự tin, hừ lạnh nói: "Vương gia! Hãy suy nghĩ kỹ đi, Tân phủ đã sớm biết ông có ý đồ chống lại bọn họ. Tại sao bọn họ lại để binh phù trong thư phòng chờ ông đến trộm cơ chứ? Ha, ta lại còn nhiệt tình đến mức nói luôn cho ông biết nó đang ở đâu! Nhìn thế nào cũng có thể thấy rõ đây là một cái bẫy. mài"
"Ngươi là người của Tần gia, sao ta phải tin ngươi?" Thi Si hừ lạnh một tiếng: "Ngươi vừa rồi cũng cùng Tần gia âm mưu chống lại ta!"
"Thi Si, là vì ông xem trọng ta!" Tiêu Lâm vỗ ngực: "Lúc đó ông đã trả sáu vạn lượng để mua thơ của ta. Đây còn không phải là tri kỷ sao? Vừa rồi ông cũng nhìn thấy Tần phu nhân tát ta một cái! Ta chỉ là cô gia ở rể, làm sao hoà hợp với họ được?”
"Bà ta tát ta như vậy. Ta là nam nhi, ta muốn thể diện! Vì cái tát này, ta mà không đâm trả họ một nhát thì xứng làm nam nhi sao?”
Thi Si bán tín bán nghi, Tiêu Lâm này nói cũng có lý. Nếu lão ta bị một người phụ nữ tát thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, hận một nỗi không thể giết chết ả ta ngay lập tức!
"Ta đồng ý làm cô gia Tần phủ vì muốn lấy lòng Tân Bát Phương. Bây giờ Tần Bát Phương đã chết, ta cũng không thể lấy được gì từ Tần gia, chẳng bằng đi theo vương gia lập nghiệp!"
Tần gia mọi người đều sửng sốt. Được rồi, Tiêu Lâm cuối cùng cũng nói ra điều trong lòng mình!
'Yết hầu của Bạch Khởi lăn qua lăn lại. Chủ nhân, như vậy được rồi, lừa Thi S¡ mà cũng phải nhập tâm như vậy, không nhìn thấy người của Tân phủ đang sắp chém chết chủ nhân rồi sao!
Tiêu Lâm trợn mắt, những lời hắn nói Tân gia đều tin. Khó trách Tân Bát Phương giao Tần gia cho hắn trước khi chết!
Đám người đơn giản và ngây thơ như vậy lập tức bị lừa! Ít ra Thi Si lúc này vẫn có chút nghi ngờ Tiêu Lâm!
"Ngươi làm sao chứng minh được lời ngươi nói là sự thật?" Thi Si lạnh lùng quát: "Nếu ngươi muốn nương nhờ ta, vậy thì hãy tỏ ra thành tâm một chút,
không thể chỉ dựa vào lời nói của ngươi!"
Tiêu Lâm hất tay Tân Nam ra, thể hiện lập trường: "Thi Si, vương phi của ông cũng bị Tần phủ bắt cóc, vương phi đang ở đây..."
Sự biến mất của vương phi liên quan quái gì đến Tân phủ cơ chứ?
Người nhà họ Tần trợn mắt thất kinh, vu hoạ cho hoàng đế đã là tội chết. Vậy mà giờ Tiêu Lâm còn giá hoạ cho cả Tần phủ, đúng là táng tận lương tâm!