Ngay cả Mã công công, người hàng ngày đi theo hoàng đế cũng không biết. Tất cả việc này là để tránh mọi tai mắt.
Và tất cả những điều này, hoàng đế đều không hề nói với Tiêu Lâm.
Ngay khi Tân Bát Phương chết, hoàng đế biết rằng bước tiếp theo đám người này sẽ cướp đoạt binh phù.
Tiêu Lâm cũng biết.
Kết quả là, họ hợp tác với nhau một cách ăn ý như một thoả thuận ngầm, ăn ý đến nỗi người khác khó mà hiểu nổi.
Hoàng đế biết rõ mọi hành động của Tiêu Lâm. Vị hoàng đế thông minh cũng hiểu được ý đồ của hắn.
Hoàng đế chỉ cần phối hợp với nhịp điệu của Tiêu Lâm.
Không phải hoàng đế và Tiêu Lâm ngầm hiểu ý nhau, mà là Tiêu Lâm hiểu quá rõ lòng hoàng đế và cuộc tranh giành quyền lực này.
Cho dù Tiêu Lâm đã bị tống vào nhà lao, hắn vẫn tin Thi Si và Võ Si giờ đã là kiến trên mép chảo dầu, chỉ cần hoàng đế búng tay một cái là chúng sẽ đi đời!
Ngày này!
Hoàng đế cũng đã đợi mười năm!
Tiêu Lâm chỉ cần cầm chân Thi Si và Võ Si cho đến khi hoàng đế tới! Nhưng tại sao hoàng đế vẫn chưa tới?
Bị kẻ nào đó chặn lại rồi sao?
iêu Lâm, nói cho ta biết binh phù ở đâu, ta không chỉ cho ngươi Tân phủ, từ nay về sau còn để người của Tần gia làm trâu làm ngựa cho ngươi! Ngươi không phải rất căm hận bọn họ, muốn trả thù vì bọn họ làm nhục ngươi sao! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ra binh phù, ta sẽ thả ngươi ra! Thuỷ lao này lạnh lếo
như vậy, chỉ cần ngươi thành thật, ngươi sẽ lập tức được thả ra!"
"Ta cũng sẽ không truy cứu chuyện ngươi giết Tân Gối!"
Võ Si cau chặt mày lại, Tiêu Lâm chính là kẻ đã giết Tần Cối? Sao có thể như vậy? Hắn lại còn giết Tân Cối ở Tống phủ... Làm sao có thể?
Võ Si nghiến răng nghiến lợi, không quan tâm nhiều như vậy nữa, trước hết phải moi bằng được thông tin từ tên phế vật này xem binh phù đang ở đâu.
"Thật sự, người của Tần gia sẽ làm trâu làm ngựa cho ta sao?" Tiêu Lâm hai mắt sáng lên.
"Đúng vậy, bắt đầu từ ngày mai ngươi có thể đối với bọn chúng như bọn chúng đã làm với ngươi! Đặc biệt là nhạc mẫu của ngươi, ngươi có thể tát bà ta bao nhiêu cái cũng được, ta cam đoan bà ta sẽ không dám đánh trải"
Thi Si khẽ mỉm cười, còn Võ Sỉ đã sắp hết kiên nhẫn rồi. Điều kiện như vậy đối với một cô gia vô dụng là quá tốt rồi. Tại sao Tiêu Lâm vẫn không chịu mở miệng?
Không có người đàn ông nào từ chối quyền lực và địa vị cả.
Thi Si háo hức nhìn Tiêu Lâm, vẻ mặt tràn đầy mong đợi: “Binh phù đâu?”
Ngàn dặm sông núi có nơi nào không phải đất của vua?
Nghĩa trang nơi chôn cất Tân Bát Phương cũng thuộc về hoàng đế.
Binh phù ở trong mộ của Tần Bát Phương, Tiêu Lâm luôn cảm thấy lời nói của mình không có gì sai trái: “Binh phù ở chỗ hoàng đế”.
Đôi mắt Thi Si tối sâm, cơn tức giận lan tới cả đôi môi mỏng nhăn nheo! "Ông nội nhà ngươi!" Võ Si tức giận chửi mắng! Lại là câu này!
Tân phủ sống chết nói không biết, Tiêu Lâm thì thở ra là nói binh phù ở chỗ hoàng đết Đúng là chán sống rồi!
“Ta giết ngươi!"
Võ Si giơ thanh đao trong tay lên, chuẩn bị chém Tiêu Lâm!