Thanh kiếm của Bạch Khởi đã bị lấy đi. Khi hai người họ thay quần áo và hong khô tóc đều có kẻ đi theo giám sát.
"Chủ nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Bạch Khởi nhỏ giọng hỏi.
"Cái, cái gì mà nên làm gì? Uống canh gừng chứ làm gì” Tiêu Lâm rét run. Nhưng so với hắn, Bạch Khởi không hề run rẩy, chẳng lẽ nô lệ Côn Luân trời sinh mình đồng da sắt sao?
Bạch Khởi ngơ ngác, vốn cho rằng đây là mưu kế của chủ nhân. Nhưng thật không ngờ là do chủ nhân không chịu nổi hình phạt nên mới ra điều kiện để được. thả ra ngoài.
"Ta đương nhiên phải ra ngoài! Nếu ở đó ngâm nước thêm nữa, ta sẽ phải cắt bỏ hai chân mất!" Tiêu Lâm xua tay, răng lập cập điên cuồng đánh vào nhau: "Ta thật sự không chịu nổi lạnh, nước nhất định là phải âm bốn hoặc năm độ. Ngươi, ngươi, ngươi sao lại không sao thế?”
Bạch Khởi là người luyện võ, kinh mạch đã được đả thông, khí tức lưu thông trong cơ thể. Vậy nên dù ngâm trong nước đá cũng không đến nỗi thê thảm như người thường.
Bình thường người luyện võ trông không khác gì người thường, nhưng khi gặp môi trường khắc nghiệt, thể chất ưu việt của người luyện võ mới bộc lộ.
"Hả?" Tiêu Lâm ngẩn người ra nghe không hiểu. Kinh mạch? Khí tức?
Tiêu Lâm răng vẫn đánh vào nhau: "Ngươi, ngươi, ngươi, nô lệ Côn Luân đều như vậy sao?"
"Chủ nhân, người luyện võ đều như vậy".
Bạch Khởi nghiêm túc gật đầu, đây là chuyện mà người dưới thời Đại Ngụy đều biết, có lẽ chủ nhân là học giả nên không biết nhiều.
“Vậy thì, ngươi không thấy lạnh chút nào à?”
"Không lạnh".
Bạch Khởi nghiêm túc gật đầu. Ôi trời! Tiêu Lâm như thể vừa phát hiện ra lục địa mới! Quả nhiên người của Đại Nguy thật phi thường!
Ngay cả khi con người trong xã hội hiện đại luyện tập võ thuật để tăng cường thể chất thì về bản chất họ vẫn là những người bình thường.
Người của Đại Ngụy luyện võ mà như thay da đổi thịt! Mà ai luyện võ cũng có thể như vậy?
Tiêu Lâm vỗ vỗ đầu, tên ngốc Tiêu Hình này rốt cuộc có bao nhiêu điều ngươi chưa biết!
Hai gã đàn ông mà tắm rửa kỳ cọ rồi còn buôn chuyện! Không khác gì hai mụ đàn bà!
Võ Si sốt ruột như kiến trên chảo nóng, đi vòng vòng muốn đá tung cửa.
Thi Si cũng nóng lòng, nhưng vẫn kiên nhẫn hơn người anh em của mình: “Không sao đâu, đợi chút, sẽ sớm thôi".
"Vì nể mặt huynh, ta mới nhịn hắn ba phần!" Võ Si ba máu sáu cơn, một cô gia hèn nhát không chịu nổi hình phạt lại dám ngồi lên đầu lên cổ ông ta? Khi lấy được binh phù, Võ Si sẽ một đao chém đầu Tiêu Lâm!
Thi Si đối với người khác thì tàn ác, nhưng trước mặt Võ Sỉ lại là một người lêu Lâm là văn nhân, cũng là kẻ hiểu lễ nghĩa. Có lẽ hắn cũng không cố tình kéo dài thời gian, chúng ta kiên nhẫn một chút, đối xử với hắn tốt một chút là hắn sẽ nói cho chúng ta biết binh phù ở đâu như đã hứa".
Hiểu lễ nghĩa? Hừ, Võ Sỉ ghét nhất là đám văn nhân phiền phức!
"“Giục giục giục! Giục cái gì mà giục!”
Lúc này cửa mở, Tiêu Lâm vẻ mặt rất không kiên nhẫn, chẳng những không hiểu lễ nghĩa mà cặp lông mày còn nhướng lên tận trời xanh: "Trà gừng của ta đâu!"
Đầu Tiêu Lâm nhức nhối, sau đòn vừa rồi của Võ Si, đầu hắn suýt thì báo phế. Bây giờ hắn đã bình tĩnh lại một chút, tính tình đương nhiên cũng không hề
dễ chịu.
Võ Sỉ lại muốn vung đao lên, nhưng Thi Si ngăn lại, mỉm cười hiền hoà: "Người đâu! Mang canh gửng lên đây!"
Một bát canh gừng nóng hổi được đặt trước mặt Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm thổi liên tục, nhấp từng ngụm nhỏ. Bát canh gừng uống hồi lâu cũng chỉ vơi đi một chút.
Võ Si tức giận, nhưng nhận được ám hiệu của Thi Sỉ thì đành phải nhịn xuống.
Tại sao hoàng đế vẫn chưa đến?
Tiêu Lâm liếc nhìn Võ Si, với tình hình này, uống xong bát canh gừng này hắn nhất định phải giao ra binh phù!
Haizz, cưỡi lên lưng hổ đúng là khó xuống. Hoàng đế cũng vậy, điều binh khiển tướng gì mà lâu như vậy, ở thời hiện đại mà như vậy thì quốc gia đã diệt vong rồi!
Trong lúc Tiêu Lâm đang suy nghĩ, bên tai đột nhiên văng vắng một tiếng chửi rủa!
"Tiêu Lâm ngươi giỏi lắm! Ngươi là kẻ phản nghịch! Đồ phản bội! Đồ súc vật! Hoá ra ngươi là người của bọn chúng!"
Tiêu Lâm vẫn bình an vô sự, Thi Si còn đang bưng canh gừng cho hắn.
Cảnh tượng này bị Tần phu nhân đang bị nhốt ở trong kho củi đối diện nhìn thấy.
Đây là một sự hiểu lầm rất lớn.
"Không phải ông nói sẽ để bà ta làm chó của ta sao?”
Tiêu Lâm khẽ mỉn cười nói với Thi Si: "Cho ta xem chút thành ý đi”.