Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 355: Chủ nhân




"Ta sắp không thể chịu đựng được nữa rồi! Nhanh lên!"

"Chủ nhân, như thế này không ổn!"

"Không sao đâu! Làm ngay đi! Nhắm vào cổ ta!"

Thà đau ngắn còn hơn là đau dài, Tiêu Lâm sau khi trở lại sân quyết định dùng đao nhanh cắt dây rối, trực tiếp bảo Bạch Khởi đánh hắn bất tỉnh.

Bạch Khởi do dự một lúc lâu, trước giờ chỉ có hộ vệ bảo vệ chủ nhân chứ làm gì có tay hộ vệ nào đánh chủ nhân bất tỉnh?

Tuy nhiên, Tiêu Lâm rất kiên quyết, Dịch Quy cũng không thuyết phục được hắn.

Bạch Khởi cuối cùng đành nghiến răng nghiến lợi ra đòn!

"Quá... quá mạnh...'Tiêu Lâm trợn mắt, ngất đi. Trời đất. Thúc tổ thông minh quá.

Dịch Quy nhìn Tiêu Lâm đã ngã ra đất bất tỉnh nhân sự thì không khỏi đưa tay lên gãi gãi đầu. Tại sao trước đây y không nghĩ ra biện pháp này nhỉ?

Bạch Khởi sợ hãi đến mức phải chạy tới kiểm tra hơi thở của Tiêu Lâm. May mắn thay, hắn vẫn còn sống!

Vừa rồi Bạch Khởi đã dùng lực nhẹ nhất có thể, nhưng chủ nhân vẫn không chịu nổi!

Tiêu Lâm ngất xỉu, Mỗ Nhất và các hộ vệ khác cũng quay lại Tiêu phủ để chữa lành vết thương, nhưng Bạch Khởi và Dịch Quy đều không rời đi dù chỉ một bước.

Cứ như vậy liên tục trong năm ngày.

Tiêu Lâm bất tỉnh năm ngày.

Trong khoảng thời gian này, có người tới Tân gia. Tần đại tiểu thư đã được Mông Ngạo và Mỗ Cửu đưa về.

Hai vị vương gia thất bại trong việc đánh cắp binh phù, Mông Ngạo và Mỗ Cửu còn chưa kịp ra tay thì đám giang hồ kia đã bị một nhóm người đeo mặt nạ giết chết. Sau đó những kẻ đeo mặt nạ này lập tức biến mất không dấu vết.

Tần Phượng Uyển không hề hấn gì ngoại trừ có chút sợ hãi.

Mông Ngạo và Mỗ Cửu giải cứu Tân Phượng Uyển mà không tốn bất kỳ chút sức lực nào để giải quyết đám giang hồ.

Trong năm ngày qua, triều đình yên ắng lạ thường, không náo loạn như dự đoán.

Thi Si và Võ Si đã chết, Ngụy giám quốc trông vậy mà thậm chí còn không ho he lấy một tiếng.

Kẻ thù này quá yên lặng khiến Hoàng đế và những người khác không thể đoán ra. Nhưng chỉ cần Ngụy giám quốc an phận một chút khiến triều đình không loạn cũng đủ khiến Hoàng đế thêm tự tin rằng một ngày nào đó y có thể diệt tận gốc lão hồ ly này.

Trong năm ngày này, Hoàng đế luôn chú ý tới tình hình của Tiêu Lâm.

Hoàng đế rất ghen tị khi nghe tin Tiêu Lâm đã ngủ thẳng cảng rất thoải mái suốt năm ngày.

Trong năm ngày này, Tiêu Lâm ngủ không mộng nmị.

Hắn chỉ cảm thấy như mình chỉ nhắm mắt lại, mở mắt ra lần nữa là năm ngày đã trôi qua.

Tiêu Lâm tỉnh lại thì đầu óc có chút mơ hồ, gãi gãi đầu, cơn đau đầu đã giảm đi rất nhiều, nhưng cổ lại cực kỳ đau nhức.

"Chủ nhân, ta thành thật xin lỗi”, Bạch Khởi cảm thấy rất áy náy, thể chất của chủ nhân quả thực có chút yếu đuối.

"Ngươi là chiến thần! Ta có thể chịu được sao!"

Sự đánh giá cao Tiêu Lâm khiến Bạch Khởi càng xấu hổ hơn: "Là do thơ của chủ nhân thực sự rất hay, Bạch Khởi không dám nhận công hay tự nhận là chiến thần".

"Ngươi không phải thì ai phải nữa", Tiêu Lâm xoa xoa cổ, lúc này A Thạch bưng một mâm đồ ăn vào: "Đại ca! Đại ca tỉnh rồi! Mau ăn đi! Bổ sung dưỡng chất cho cơ thểi"

Tiêu Lâm đã năm ngày không ăn gì, giờ ngay cả rau và đậu phụ hắn cũng thấy ngon.

Tiêu Lâm vội vàng ăn nhồm nhoàm.

A Thạch và Bạch Khởi ánh mắt sáng ngời nhìn Tiêu Lâm, báo cáo tình hình năm ngày qua.

Tân phủ ra sao, Tiêu phủ thế nào, Dịch công tử còn thỉnh thoảng đưa tới một số tin tức trong triều.

Tiêu Lâm ăn uống vui vẻ, ngoại trừ Tiêu phủ, những thứ khác hắn đều không quan tâm.

Tiêu phủ cũng không có vấn đề gì cả, mẹ và em gái của hắn đều ổn, đám người Mỗ Nhất cũng đang hồi phục bình thường.

Tuy nhiên trong lúc Tiêu Lâm không có ở Tiêu phủ, thỉnh thoảng có một người phụ nữ mặc áo vàng lặng lẽ nhìn về phía cổng của Tiêu phủ, tựa hồ đang chờ đợi ai đó.

Người phụ nữ trông xinh đẹp yêu kiều và rất có khí chất, giống như tiên nữ giáng trần.

Lúc đầu, Mông Ngạo còn tưởng người phụ nữ là gián điệp từ đâu tới nên ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Kết quả, người phụ nữ chỉ im lặng đứng trước cửa một lúc rồi rời đi, ngày nào cũng như vậy.

"Chắc hẳn đó là một cô gái nào đó đang thầm thương trộm nhớ đại ca".

"Hơn nữa", A Thạch đột nhiên hạ giọng, lén lút nói nhỏ vào tai Tiêu Lâm: "Đại ca, ta đã nghe ngóng được một tin, Tân phủ vẫn đang cố tìm cách đưa Tần

Phong lên làm phò mã”.

“Tần phủ sau này nhất định sẽ phải trải qua một cơn mưa máu gió tanh, nếu đại ca trở về Tần phủ vào lúc này thì khác gì lao đầu vào chỗ chết?"