Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 51: Sát thần Bạch Khởi



Tin tức Tiêu Lâm nuôi một nô lệ Côn Luân, cũng truyền tới chỗ Đại Tỉ Nông ở kỉnh thành.

Trong ba công chín bộ, Đại Ti Nông là một trong các bộ, chủ yếu quản lí hộ tịch của người ở kinh thành, tương đương với đồn công an ở xã hội hiện đại.

ở Hoa Hạ cổ đại, Đại Ti Nông là một công việc béo bở, địa vị cực kì cao, Đại Tỉ Nông được Thái Thương quản lí, quan thừa ra năm loại lệnh gồm quân thâu, bình chuẩn, nội đô, tịch điền, phân biệt phụ trách các loại chuyện như quản lí kho ngũ cốc, cung ứng vật tư, điều tiết giá hàng, thu chỉ của quốc khố, Hoàng đế đích thân cày ruộng.

Còn Đại Ti Nông của Đại Ngụy, chỉ quản hộ tịch, loại công việc tồi tệ chả béo bở mấy như thu quản vật tư này, dù địa vị cao, nhưng không có thực quyền, do đó các quan chức của Đại Tỉ Nông, nhàn hơn người của cơ quan khác rất nhiều.

Trong kỉnh thành xảy ra chuyện gì mới, Đại Ti Nông tất nhiên phải nắm đầu thông tin xu hướng trước nhất, những ngày này, nô lệ Côn Luân đã trở thành chủ đề nóng của Đại Tỉ Nông.

Tiêu Lâm nuôi nô lệ Côn Luân làm hộ vệ,

tất nhiên phải tới Đại Ti Nông để hủy bỏ nô tịch của nô lệ Côn Luân, sao đó nhập vào thư tịch của Tiêu Lâm.

Là nhân vật gần đây nổi bật nhất ở kinh thành, các quan chức lớn nhỏ trong Đại Tỉ Nông đều háo hức trông mong, bọn họ tò mò Tiêu Lâm khác với người thường như vậy, rốt cuộc là có dáng vẻ gì.

“Tới rồi tới rồi!”

Thị vệ ở cửa chạy lảo đảo vào trong, kích động vô cùng: “Hắn tới rồi!”

Chức quan có cấp bậc cao nhất trong Đại Ti Nông, chính là Từ Thúc Bình nhị phẩm, nổi tiếng là hòa nhã dễ gần với cấp dưới, thị vệ hô to gọi nhỏ, chạy lảo đảo vào trong, mà ông ta cũng không trách cứ câu nào, ngược lại hai mắt còn phát sáng: “Là Tiêu Lâm tới à?”

“Đúng vậy! Đúng vậy!”

Tục ngữ có câu, trên không nghiêm dưới sẽ loạn, vẻ hóng hớt rõ ràng của thị vệ không khác với Từ Thúc Bình, y gật đầu điên cuồng, đầu cũng sắp đứt rồi.

“Được rồi được fôỉ, bản quan biết fôỉ.” Từ Thúc Bình vội chỉnh lại quần áo quan, hắng giọng: “Ai nấy vào vị trí!”

‘Vâng!” Các quan chức thu dọn đậu phông hạt dưa, vừa căng thẳng vừa yên lặng nhìn ra cửa lớn.

Ngày thường, rất ít người tới Đại Tỉ Nông, cho nên dù là dân làng ở thôn quê tới, bọn họ cũng cảm thấy mới lạ.





Tiêu Lâm dẫn Ngụy Mộ Bạch tiến vào, chân vừa bước vào ngưỡng cửa của Đại Tỉ Nông, theo bản năng lại thu về.

ở đây, có phần yên tĩnh quá.

Cả đám người Đại Ti Nông ăn không ngồi rồi, kích động âm thầm xoa tay.

Bản thân Tiêu Lâm vẩn còn là một giải nguyên nhỏ bé, mà đã tới đây nhập tịch cho nô lệ Côn Luân, chính là người đầu tiên của Đại Ngụy đấy!

Hắn vừa xuất hiện, tất cả đều nín thở, ánh mắt phát sáng!

Tiêu Lâm cao to tuấn tú, dù quần áo không quý giá gì, nhưng lạỉ sạch sẽ thích hợp, giữa hai lông mày không chỉ có khí chất của thư sinh, còn có tỉnh thần sáng láng, con ngươi long lanh, gần như nhìn qua là có thể nhìn thấu trời đất.

Đứng trong cánh cửa vừa cao vừa to, hắn lại có thái độ ngạo mạn nhìn xuống thiên hạ.

Tiêu Lâm do dự một chút, vẫn bước vào trong, Từ Thúc Bình tỉnh táo lại, cười ha ha chào đón nói: “Ngài tới chỗ này có việc gì thế?”

Dải lụa quanh eo người này, là dải lụa màu xanh có ấn bạc, chắc là một trong chín bộ, Tiêu Lâm hành lễ nói: “Bái kiến Từ ti nông”

Trước khi tới đây, Tiêu Lâm đã làm rất nhiều bài vở, suy cho cùng thì nhập tịch là chuyện lớn, nên hắn đã tìm hiểu rõ quá trình làm việc trước.

Có điều lần này, Tiêu Lâm rõ ràng không dự đoán được là quan chức của Đại Tỉ Nông lại nhiệt tình như vậy, hoàn toàn không giống với các cơ quan khác.

“Ôi chao ôỉ chao,” Tiêu Lâm vừa nói chuyện, Từ Thúc Bình đã không che giấu được vẻ kỉnh ngạc và ca ngợi: “Sao hai mắt của Tiêu giải nguyên lại sáng như vậy, liếc mắt một cái đã có thể nhận ra bản quan rồi? Không tệ, không tệ, hôm nay ngài tới đây làm hộ tịch cho nô lệ Côn Luân nhà ngài nhỉ, nào nào nào, bản quan đích thân làm cho Tiêu giải nguyên.”

Tiêu Lâm cười, rõ ràng là người này đã nhận ra hắn từ cái nhìn đầu tiên, lại cứ cố ý giả vờ hỏi hắn tới làm gì, sau đó lại tự hỏi tự trả lời.

Tiêu Lâm chưa đáp câu nào, Từ Thúc Bình

đã nói năm sáu câu, bảo là nói lắm cũng không quá, vị Từ đại nhân này đúng là thú vị.

Chỉ thấy ông ta vung tay áo lên, chỉ vào Ngụy Mộ Bạch rồi cười nói: “Ngươi thật may mắn, đi theo được người có tài như Tiêu giải nguyên, không chỉ có thể bỏ nô tịch, sau này cũng có thể một bước lên mây rồi. Nào, đi xóa nô tịch trước, sau đó nhập tịch lần nữa!”

Từ Thúc Bình rất nhiệt tình, cầm bút bắt đầu làm việc.

Những người khác nhìn Tiêu Lâm, trong mắt đầy ý cười và tán thưởng, sau khi Tiêu Lâm tới Đại Ngụy, đáy cũng là lần đầu tiên cảm nhận được ý tốt của nhiều người như vậy.

Từ Thúc Bình múa bút thành ván, ‘cộp cộp’ đóng mấy con dấu đỏ lớn lên, tay chân nhanh nhẹn, quan chức nhỏ không nhịn được phải nháy mắt ra hiệu với ông ta, đừng nhiệt tình quá, bị người ta nhìn thấy tính cách của Đại Ti Nông mất, vốn đr Đại Tỉ Nông đã không có địa vị gì, lại còn nhiệt tình hiếu khách, vậy Đại Ti Nông và chú bán rau trong chợ còn gì khác nhau nữa?

Từ Thúc Bình vẫn không nhìn thấy ám hiệu của cấp dưới, một nét bút đã xóa bỏ nô tịch của Ngụy Mộ Bạch, cười đến mức mặt mày rạng rỡ, nếp nhăn ở khóe mắt cũng hiện ra, như sợ người

khác sẽ hối hận: “Đã xóa nô tịch rồi, đến đây đặt tên đi, nào nào nào, để xem vận may của ngươi thế nào!”

Từ Thúc Bình cười ha ha ra lệnh cho người chuyển một cái thùng gỗ tới, bên trong có tất cả các chữ hán.

Theo quy định, sau khi nô lệ Côn Luân cởi bỏ nô tịch, mặc dù đã tự do, nhưng không thể tự đặt tên, họ tên của nò lệ Côn Luân phải do quan phủ đặt.

Hơn nữa, tên chỉ có thể có hai chữ.

Cái gọi là quan phủ đặt tên cho, chính là để nô lệ Côn Luân rút thăm trong thùng, rút được hai chữ nào, thì là tên của bọn họ trên hộ tịch.

Ngụy Mộ Bạch cầm hai tờ giây, kính cẩn đưa cho Từ Thúc Bình.

Ban đầu, Tiêu Lâm không để ý lắm tới chuyện đặt tên này, gọi là tên gì mà chẳng là gọi-

Nhưng, sau khi Từ Thúc Bình đọc hai chữ đó ra, cả người Tiêu Lâm run rẩy, chớp mắt toàn thân như bị điện giật! Vừa tê vừa rung!

Từ Thúc Bình mở tờ giấy ra, đọc lên: “Bạch! Khởi! Không tệ, không tệ! Người đâu, ghi vào hộ

tịch!

Bạch Khởi!

Trong Hoa Hạ thời cổ đại, có sát thần Bạch Khởi đấy!

Bạch Khởi, dự đoán sự thay đổi của kẻ địch, cực kì lạ thường, lúc còn sống, đã giết hàng triệu kẻ địch, chưa từng thua cuộc!

Tiêu Lâm ngơ ngác nhìn Ngụy Mộ Bạch, thân hình y cao hơn người thường nhiều, cộng thêm lúc trước y ra tay ác liệt, chẳng lẽ giữa những điều này thật sự có mối liên hệ gì đó?

Tiêu Lâm đã tới Đại Ngụy một thời gian rồi, Đại Ngụy không có bất kì người Hoa Hạ nào, hơn nữa cáỉ tên Bạch Khởi này, Lân đầu tiên trùng lặp với thế giới của Tiêu Lâm.

Lúc này, Từ Thúc Bình đã làm xong hộ tịch, ông ta đặt bút xuống, đối diện với ánh mặt trời sáng nóng, ông ta giơ cao mảnh giấy lên, đại biểu cho trời đất và các vị thần.

Ngụy Mộ Bạch không còn là nô lệ Côn Luân nữa, từ giờ đã đổi tên rồi. Y quỳ xuống đất lắng nghe thật kính cẩn.

Cả đoạn nói về quá trình, được Từ Thúc Bình đọc lên khiến tình cảm mãnh liệt dâng trào, hùng hồn mạnh mẽ, lòng người phấn chấn vô

cùng.

“Bạch Khởi! Từ hôm nay, ngươi đã thành con dân của Đại Ngụy! Đại Ngụy dặn dò ngươi: mong ngươi tuân theo pháp luật, bảo vệ Đại Ngụy ta, bảo vệ hoàng đế Đại Ngụy ta! Yêu con dân ta! Bảo vệ chủ nhân nhà họ Tiêu! Để làm được những mong muốn này, ngươi thề sẽ sẵn sàng mạo hiểm, xông pha khói lửa, chiến đầu không lùi bước, cho tới khi chết!”

‘Vâng! Bạch Khởi xin thề! Chắc chắn sẽ bảo vệ Đại Ngụy ta, bảo vệ hoàng đế Đạì Ngụy ta, yêu con dân ta, bảo vệ chủ nhân nhà họ Tiêu! Đời này của Bạch Khởi, nguyện vì những mong muốn này mà sẵn sàng mạo hiểm, xông pha khói lửa, chiến đầu không lùi bước, cho tới khỉ chết!”

Tiêu Lâm sững sờ, thảo nào nhập tịch là một chuyện lớn, thì ra còn phải tuyên thề, người cổ đại tuyên thề, là dùng mạng để thề, coi lời thề quan trọng hơn mạng sống.

“Kết thúc buổi lễ!” Từ Thúc Bình hài lòng gật đầu, đưa hộ tịch tới.

Tay Bạch Khởi run rẩy, nhận tờ giấy nhẹ tênh từ tay Từ Thúc Bình.

Chỉ một tờ giấy như vậy, nhưng bao nhiêu nô lệ Côn Luân chờ cả đời cũng không có được!

Y nhận lấy hộ tịch, trong con ngươi phát ra ánh sáng long lanh, cúi lạy hành lễ với Tiêu Lâm còn đang kinh ngạc: “Bạch Khởi bái kiến chủ nhân!”