Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 79: Tên của ngươi



Tiêu Lâm không để ý tới những lời đoán bừa ấy, lúc này, một người xuất hiện khiến những kẻ bàn tán sôi nổi yên tĩnh lại.

Công tử của nhà họ Dịch ra rồi! Quần chúng hóng hớt lập tức chết lặng!

Côn Ngô Các và hoàng gia qua lại thân mật, chẳng qua Côn Ngô Các không can thiệp triều chính, chỉ kinh doanh. Sĩ nông công thương, mặc dù địa vị của thương nhân đúng là xếp cuối, nhưng nhà họ Dịch thì khác.

Hoàng đế của Đại Ngụy từng hứa, chỉ cần người nhà họ Dịch muốn vào triều làm quan, có thể sắp xếp bất cứ lúc nào, đây là địa vị cỡ nào!

Chỉ là tổ tiên của nhà họ Dịch đã dặn dò đời sau, tuyệt đối không vào triều làm quan, do đó nhà họ Dịch một lòng một dạ làm việc kinh doanh của Côn Ngô Các, buôn bán cũng lên như diều gặp gió, nghe nói vàng của nhà họ Dịch chất thành núi, bảo là giàu bãng cả nước cũng không quá!

Dịch công tử tên là Dịch Quy, phong lưu phóng khoáng, tính tình cao ngạo, dù ở trong kinh thành phồn hoa, nhưng thích một thân một mình, rất ít lộ mặt. Mọi thiếu nữ trong kinh thành đều ngưỡng mộ cao thượng của y, lòng thầm cảm mến, có điều đó cũng chỉ là mong muốn đơn phương, chưa từng nhận được chút phản ứng nào.

Quan to hiển hách dù địa vị cao tới mua kiếm, cũng phải tuân theo quy củ của Côn Ngô Các, chỉ có chưởng quầy và hầu bàn tiếp đón, hiếm khi Dịch Quy lộ mặt.

Hôm nay có cơn gió nào thổi qua, mà Dịch Quy lại ra đây. lộ mặt thế?





Con cháu thế gia ở đó chết đứng, mặt các hầu bàn càng ngốc nghếch hơn, vội hành lễ: “Bái kiến công tử”

Tiếng người dân ồn ào vang lên khắp nơi, Tiêu Lâm đang vuốt ve kiếm cụp mắt xuống nhìn, vị công tử vừa ra này có khí thế hiên ngang, phong độ ngời ngời, đầy quý khí, mỗi một cử chỉ, đúng là khí chất người tri thức thật sự.

Chưởng quầy thở hổn hển chạy vội tới, chỉ vào Tiêu Lâm nói: “Công tử, vừa nấy là người này đã trả lời câu hỏi.”

Mắt Dịch Quy sáng lên, hành lễ nói: “Thứ cho Dịch mỗ đường đột bất kính, chỉ là Dịch mỗ muốn xác nhận, đáp án của đề này là do chính công tử nghĩ ra?”

Mọi người kinh ngạc lập tức nhìn Tiêu Lâm đầy khinh bỉ, ý của Dịch công tử, không phải nghỉ ngờ Tiêu Lâm đạo văn thì là gì?

Tiêu Lâm hiểu, một câu hỏi mà bốn mươi năm nay không ai đáp được, nên nhóc này không dám tin cũng bình thường. Hắn gật đầu: “Đúng thế. Hơn nữa, nó không phải là câu đối, mà là bài vè, ta nói đúng không?”

Dịch Quy vừa nghe xong, kinh ngạc vô cùng! Chuyện này chỉ có người nhà họ Dịch quản lí Côn Ngô Các mới biết!

Phụ thân từng nói, nếu có người trả lời được đề này, người này chính là ánh sáng của Đại Ngụy! Con cưng của trời!

“Tại hạ Dịch Quy! Dám hỏi họ tên của huynh đài?” Tại hạt!

Đường đường là công tử nhà họ Dịch, lại tự xưng tại hạ với cô gia Tân phủ!

Chưởng quầy và hầu bàn kinh ngạc tới mức nhét được cả quả trứng gà, những con cháu thế gia từng bị Dịch Quy từ chối còn nghẹn họng nhìn trân trối hơn.

Dịch Quy.

Thời cổ đại Hoa Hạ, có sách tên là 'Kinh dịch”, 'Quy tàng, “Liên sơn, là những sách kinh điển cổ xưa trình bày về sự biến đổi của vạn vật trong trời đất, là cuốn sách uyên thâm về triết học biện chứng, là kết tinh trí óc năm ngàn năm của Hoa Hạ.

Trong lòng Tiêu Lâm rõ ràng, hỏi: “Ta tên Tiêu Lâm, tên của ngươi là do ai đặt vậy?”

“Ông nội của tại hạ” Dịch Quy lịch sự nhã nhặn, kính cẩn đáp từng câu một, khiến người bên cạnh không dám nhiều lời nữa.

“Tên của ngươi, là lấy từ cuốn sách này?”

Tiêu Lâm cười nhạt, Dịch Quy càng kinh ngạc không thôi, không tệ! Ông nội nói, cuốn sách này là sách thần, dùng cái †ên “Quy tàng này để đặt tên cho cháu trai. Đáng tiếc Đại Ngụy không có sách này, nên Dịch Quy không có duyên nhìn một lần.

Người bên cạnh hoàn toàn không biết hai người này đang nói cái gì, con cháu thế gia tự cho là đúng đoán xem là quyển sách này, để thể hiện học thức, ai biết thảo luận một hồi lại chẳng thảo luận ra kết quả được, đành hậm hực bỏ cuộc, hung dữ nhìn Dịch Quy càng ngày càng kính cẩn với Tiêu Lâm.

“Người đâu! Lấy kiếm cho Tiêu Lâm tiên sinh!" Dịch Quy. phất tay áo, vô cùng tự hào nói, kiếm ông nội ủy thác, cuối cùng hôm nay cũng có chủ rồi!

Chưởng quầy ngơ ngác, lắp ba lắp bắp nói: “Công, công tử, lấy kiếm loại nào?”

Mọi người đua dài cổ ra, cô gia của Tân phủ có thể lấy kiếm hạng ba thì cũng coi như Dịch công tử đã khai ân rồi.

Chỉ nghe Dịch Quy quét sạch sự nho nhã ngày xưa, nghiêm nghị quát nói: “Lấy kiếm hạng nhất xuống! Dâng cho Tiêu Lâm tiên sinh!”

Mọi người ồ lên!

Rõ ràng con cháu thế gia còn bị chọc tức cho tê liệt trên đất nặng hơn.