Ngày đó ở Tri Nghĩa Đường, hắn ta đã bỏ ra số tiền lớn để mua được tin có người muốn giết Tiêu Lâm, thế là vội vã tìm đến nhà Tiêu Lâm, kết quả không có ai ở nhà.
Sau này hắn ta nghe nói trên đường lớn có đánh nhau, thế là lại vội vàng chạy đến đường lớn, kết quả chỉ nhìn thấy ngọc diện tiểu lang quân Thẩm Dương đầu mình hai nơi.
Kết cục của Thẩm Dương thê thảm khiến Ngụy Thanh sợ hãi.
Hắn ta định quay về nhà Tiêu Lâm, kết quả bị người nhà nhìn thấy.
Ngụy Thanh bị đưa về nhà, bị phạt cấm túc, người nhà không cho phép hắn ta ra khỏi cửa, chỉ có thể chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi.
Ngày đó hắn ta chạy tới chạy lui mà không tìm được Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm nhìn hắn ta: “Huynh bỏ ra nhiều tiền mà chỉ nhận được tin tức như vậy?”.
“Đúng vậy!”, Ngụy Thanh tự hào gật đầu, tốn đến một trăm lượng: “Thế nào, Ngụy mỗ có đủ tấm lòng với Tiêu huynh không?”.
“Đủ”,
Tiêu Lâm gật đầu, dựng ngón cái. Hắn không cần nghĩ cũng đoán được có người muốn hắn chết trước kỳ thi Hội... Một trăm lượng đó Ngụy Thanh lại nỡ bỏ ra.
Vốn tưởng Ngụy Thanh là người lòng dạ thâm sâu, Tiêu Lâm còn có chút đề phòng hắn ta, giờ xem ra con người Ngụy Thanh khá đơn giản thuần khiết.
“Một trăm lượng này Tiêu mỗ sẽ nhớ kỹ”, Tiêu Lâm võ vai Ngụy Thanh. Ai cũng mong hắn chết đi, e là chỉ có Ngụy Thanh vì hắn như vậy.
“Tiền là chuyện nhỏ, Ngụy mỗ không giúp gì được cho Tiêu huynh...", Ngụy Thanh liếc nhìn tay hắn, vô cùng áy náy: “Tiêu huynh, hôm nay huynh nhất định phải cẩn thận làm bài thi toán học. Ta nghe nói năm nay bệ hạ đích thân ra đề, ta còn nghe nói...”.
Ngụy Thanh rì rầm bên tai Tiêu Lâm, có cử nhân khác dỏng tai muốn nghe, Ngụy Thanh liếc nhìn bọn họ, giọng nói nhỏ hơn.
Năm nay đề toán rất khó, đề toán mỗi năm có mười câu, đa số người có thể đáp đúng năm sáu câu. Nếu gặp bệ hạ ra đề, đáp đúng bốn câu đã là không tệ.
Có năm bệ hạ ra đề, người đỗ đầu thi Hội của năm đó chỉ đáp đúng ba câu, phải nhờ vào thư pháp mới kéo được thành tích.
“Đáng sợ vậy sao?”, Tiêu Lâm nghĩ thầm, bệ hạ đúng là ức hiếp người khác, bây giờ đến Ngụy Thanh cũng sắp khóc rồi.
“ồ... Tiêu huynh, năm nay huynh có nắm chắc về toán học không?”. Lúc trước Ngụy Thanh đã có một bài học, đương nhiên sẽ không tin người khác nói Tiêu Lâm không giỏi toán học. Lúc thi Hương, ai cũng nói Tiêu Lâm nộp giấy trăng, kết quả hắn đỗ đầu bảng.
“Ta nghĩ..., Tiêu Lâm tỏ ra thần bí, đưa mười ngón tay ra trước Ngụy Thanh: “Có thể đáp đúng được chừng này”.
Ngụy Thanh sửng sốt: “Không thể nào! Tiêu huynh...?”.
Hắn ta hỏi rất lớn tiếng khiến cho mọi người nhìn về phía hắn ta và Tiêu Lâm. Ngụy Thanh hạ thấp giọng, không dám tin. Nhưng lúc thi Hương, Tiêu Lâm đã tự tin như vậy, sau này cũng đã làm được. Ngụy Thanh than thở ông trời bất công: “Tiêu huynh chắc chắn vậy sao?”.
“Ừ”, Tiêu Lâm tự tin gật đầu. Ngụy Thanh gật gù, tán thán: “Ngụy mỗ hổ thẹn không bằng, chúc Tiêu huynh thuận lợi!”
Tiêu Lâm chắp tay, cười đáp: “Đa tạ Ngụy huynh”.
“Thuận lợi? Kinh thành tràn ngập long khí, cơ thể của Tiêu giải nguyên có chống đỡ được không?”.
Một người lớn tiếng hỏi, đứng thẳng lưng nhìn Tiêu Lâm: “Hôm qua dùng bữa ở Tần phủ, món ngon đầy một bàn. Chu mỗ vốn muốn trò chuyện thơ từ ca phú với Tiêu giải nguyên sau khi uống rượu, nhưng sao không thấy Tiêu giải nguyên ở bữa tiệc?”.
Câu nói này chứa nhiều thông tin, đám cử nhân không ngờ trước khi thi vẫn còn được hóng chuyện.
Trước ngày thi Hội, Chu Hành đã dùng bữa ở Tần phủ?
Còn Tiêu Lâm lại không có mặt?
“Tần đại tiểu thư hiểu tri thức lễ nghĩa, chiêu đãi vô cùng chu đáo. Tiêu giải nguyên, ngươi đúng là có phúc”, Chu Hành đắc ý nói nhỏ bên tai Tiêu Lâm.
Giữa ban ngày ban mặt, sỉ nhục ngay tận mặt!
Tiêu Lâm lạnh lùng nhìn hắn ta, Bạch Khởi ở bên tràn đầy sát khí.