Ở Rể

Chương 139: C139



Năm triệu lượng vàng là con số khổng lồ thế nào thì mọi người đều biết, cho dù lật tung toàn bộ triều đại nhà Ngụy cũng không có khả năng kiếm được số vàng như vậy.

Mà Tiêu Lâm lại nghiêm túc đòi vàng, xem ra là đang cố ý làm khó dễ!

Đừng nói đến tiên của Tiêu Lâm, cho dù là hai trăm ngàn lượng của hai người kia thì trong chốc lát cũng không thể lấy ra được.

Chủ sòng bạc run rẩy, thấp giọng hỏi người phục vụ: "Đương gia vẫn chưa tới à?”

"Đã cho người đi mời nhưng vẫn chưa đến", người phục vụ nói rất nhỏ, nhưng Tiêu Lâm lại nghe rất rõ ràng.

Tiêu Lâm không rõ tiềm lực của Tụ Bảo Phường này đến đâu, nhưng từ hôm nay trở đi, chắc chắn sòng bạc lớn thứ hai ở kinh thành này sẽ phải cung phụng hẳn.


Tiêu Lâm hôm nay mới giành được vị trí Hội nguyên, ai dám động tới ngôi sao đang nổi này chứ? Chủ sòng bạc cười khan: "Tiêu Hội nguyên, ngài nhìn xem, hôm nay sòng bạc loạn như cào cào thế này, khó mà lấy tiền đưa cho ngài ngay được".

Tiêu Lâm liếc mắt một cái, A Thạch lập tức đập bàn và hét lên: "Các người muốn xù nợ à?"

Đây rõ ràng là cố ý làm khó, chủ sòng bạc cũng không dám nói một lời. Ai bảo sòng bạc tổ chức ván cược này, lại còn dám nhận năm trăm lượng vàng và nâng tỷ lệ cược lên cao như vậy?

Chủ sòng bạc giờ chỉ muốn tự tát mình chết!

Nếu biết Tiêu Lâm lợi hại như vậy, ông ta chắc chắn sẽ không dám dây vào!

"Tiêu Hội nguyên, cái này...", chủ sòng bạc sắp khóc đến nơi: "Chúng tôi... không có đủ năm triệu lượng vàng".

"Ồ?", dù trong bụng biết tỏng nhưng Tiêu Lâm vẫn cố tình hỏi: "Sao mà không có được?"

"Ta...", chủ sòng bạc lau nước mắt trên gương mặt già nua: "Cho dù ngài có rút gân lột da ta thì ta cũng không thể lấy ra được chừng đó! Đừng nói là Tụ Bảo Phường, cho dù là tất cả sòng bạc trong kinh thành cũng không có đủ số vàng đó! Thực sự chúng tôi không làm nổi, tuyệt đối không thể làm được!

Đừng nói là Tụ Bảo Phường, cả Đại Nguy cũng không moi đâu ra được số vàng đó.

Tiêu Lâm trợn mắt, giận dữ nói: “Như vậy không được rồi, giới cờ bạc các người không phải có câu cửa miệng dám chơi dám chịu hay sao?”


“Vâng..", chủ sòng bạc giống như một học sinh mắc lỗi, không dám ngẩng đầu lên trước mặt Tiêu Lâm.

Nhìn thấy chủ sòng bạc như vậy, mọi người như nhìn thấy ma, bởi chủ sòng bạc Tụ Bảo Phường trước nay đều vô cùng oai phong!

Ai vào sòng bạc đều phải gọi ông ta là ông Tụ!

Nếu có người làm loạn ở Tụ Bảo Phường thì ông Tụ chỉ cần hô lên một tiếng, chặt tay chân của con bạc là chuyện thường tình. Trong trường hợp nghiêm trọng, thậm chí con bạc còn không biết mình sẽ chết ở đâu!. Truyện Quan Trường

Trong những năm qua, Tụ Bảo Phường ngày càng ăn nên làm ra, tiền từ túi thiên hạ không ngừng chảy vào túi Tụ Bảo. Phường. Ông Tụ tuy là chủ sòng bạc nhưng nổi tiếng là người hào sảng rộng rãi.

Từ miệng ông Tụ chưa bao giờ thốt ra ba từ: nhỏ quá, không được, không có.

Bây giờ ông Tụ không những nói ra mấy lời này mà còn bật khóc!


Các con bạc đều sửng sốt, ông Tụ sao có thể sợ hãi trước Hội nguyên này như vậy?

Tiền trên người Tiêu Lâm không bằng thu nhập một giờ của Tụ Bảo Phường, tại sao ông Tụ lại sợ hắn như vậy?

Tiêu Lâm rõ ràng là muốn làm khó ông Tụ, sao ông ta không tìm người đánh hắn một trận nên thân?

Dân thường và đám giang hồ không hiểu được sức nặng của một Hội nguyên, với trình độ hiện tại của Tiêu Lâm, việc sau này trở thành Trạng nguyên không phải việc xa tầm với. Mà cho dù hắn không đỗ Trạng nguyên đi nữa, chỉ cần thi đỗ Tiến sĩ thôi thì ông Tụ này cũng không thể dây vào hắn!

Nếu trở thành Tiến sĩ, hắn sẽ trở thành quan viên trong triều đình.

Ở kinh thành này, giới làm ăn kinh doanh kiếm cơm đều phải dựa hơi quan viên trong triều, đến nha môn họ còn chẳng dám đắc tội chứ đừng nói là Tiêu Lâm!