Ở Rể

Chương 147: C147



Dịch Quy biến sắc, Bạch Khởi trở nên căng thẳng, đôi mắt vô cùng lạnh lùng, sợ Tiêu Lâm bị thương.

Tiêu Lâm cầm đậu phộng trên bàn lên, nói: “Đậu phộng và hạt dưa cũng là tổ phụ của ngươi đưa vào phải không?”.

Khi Tiêu Lâm nhập tịch cho Bạch Khởi ở Đại tư nông, Tiêu Lâm phát hiện người của Đại tư nông không những thích tám chuyện, mà mỗi người còn cầm một nằm hạt dưa và đậu phộng.

Ở thời hiện đại thì không có gì đặc biệt, nhưng Tiêu Lâm đã điều tra qua, đậu phộng và hạt dưa chưa từng xuất hiện ở tư liệu lịch sử về cây nông nghiệp ở Đại Ngụy.

Hắn đoán khi xưa vị đại huynh đệ đó đến Đại Ngụy buồn chán đến phát điên, ngày thường ngoại trừ chế tạo kiếm thì thích đánh bài, cắn hạt dưa và đậu phộng, thói quen của trạch nam điển hình.

Đánh bài chán thì rủ người khác chơi đấu địa chủ. Dù sao rủ đông người mới vui.

Kết quả càng chơi càng lớn, thế là mở sòng bạc, thuận tiện nhập khẩu đậu phộng và hạt dưa, xoa dịu nỗi nhớ quê nhà của mình.


Đại Ngụy và Tây Vực có giao thiệp, nhập khẩu đậu phộng và hạt dưa không phải chuyện khó.

Nhưng Tiêu Lâm không thích hạt dưa và đậu phộng, hắn lắc đầu: “Nếu mà tổ phụ của ngươi nhập khẩu ớt thì tốt biết bao”.

Dịch Quy tiến lên một bước, kiếm của Bạch Khởi lập tức đến gần!

Mắt Dịch Quy đỏ lên, quỳ xuống, dọa A Thạch không hiểu ra Sao.

Vì sao công tử của Dịch gia lại quỳ trước đại ca? “Thúc tổ, Dịch Quy xin hành lễ”, Dịch Quy dập đầu trước

Tiêu Lâm, đã là huynh đệ của tổ phụ thì đương nhiên y phải gọi một tiếng thúc tổ mới phải.

Tiêu Lâm giật mình đứng dậy khỏi ghế, hắn vội vàng đỡ Dịch Quy dậy: “ẤY, đừng, ta chỉ thuận miệng nói mà thôi!”.

“Thúc tổ, xin hãy nhận lấy!”, Dịch Quy lấy thương bài của Tụ Bảo Phường từ trong người ra: “Sau này Tụ Bảo Phường sẽ là của thúc tổi”.

Má? Má nói

Lần đầu tiên Bạch Khởi suýt thì không cầm nổi kiếm. A. Thạch gãi đầu, đại ca cho Dịch công tử uống bùa mê thuốc lú rồi sao?

“Thúc tổ! Trước kia cháu vẫn chưa dám nhận, cho nên đã đến Tân phủ một chuyến, muốn trò chuyện với thúc tổ lần nữa, nào ngờ thúc tổ không có ở đó. Hôm nay, cháu xác nhận không có sai sót, cuối cùng cũng đợi được thúc tổ rồi!”.

Dịch Quy đỏ cả mắt, luôn miệng gọi thúc tổ, luôn miệng xưng cháu. Tiêu Lâm vô cùng bối rối, nhưng có đỡ thế nào tên nhóc này cũng không đứng dậy.


Tuy nhiên, dù có bối rối thế nào cũng không cản trở Tiêu Lâm nhận lấy thương bài. Hắn vừa bảo Dịch Quy đứng dậy, vừa nhanh nhẹn cất thương bài vào trong túi.

Thương bài của Tụ Bảo Phường chỉ có thể mở sòng bạc, không thể mở tửu lâu.

Mọi thứ đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đẩy thuyền, bây giờ nguồn vốn đã có, chỉ còn thiếu thương bài thuộc về Tiêu Lâm.

Lồ ng ngực của A Thạch và Bạch Khởi như sắp nổ tung, thương bài của Tụ Bảo Phường ở kinh thành lại được đưa cho đại ca một cách dễ dàng như vậy.

Đây đâu chỉ là phát tài trong một đêm!

Đây là phát tài trong một đêm mà không hề có đạo lý nào!

Bạch Khởi và A Thạch ngây ngốc đứng một bên, nhìn hai người đột nhiên biến thành cháu và thúc tổ nói chuyện tình cảm.

Tiêu Lâm không ngờ Dịch Quy lại coi trọng “tình thân” như vậy.


Dịch Quy ngân ngấn nước mắt: “Tổ phụ cháu tên là Vô Lý, khi xưa ông ấy cứ khăng khăng đổi tên, tên vốn có của ông ấy là Dịch Kỳ”.

Dịch Vô Lý? Ha ha ha!

Trong lòng Tiêu Lâm cười như điên, tâm trạng của Dịch Quy nặng nề như vậy, hắn không nỡ cười thành tiếng.

Họ Dịch trong tiếng Anh là easy viết tắt là e. Trong số học, e là một số vô tỷ, tương đương 2, 71828.

Vị đại huynh đệ này đổi tên mình thành Vô Lý đã chứng thực thân phận ban khoa học tự nhiên của mình.

Lý do quan trọng hơn của việc đổi tên có lẽ cũng giống với ý đồ khi để lại câu đố, đó là muốn tìm ra những người anh em Hoa Hạ khác.

Hiển nhiên Dịch Quy không biết ý nghĩa cái tên của tổ phụ mình, Tiêu Lâm vẻ mặt hiền từ giải thích cho y một phen.