Ở Rể

Chương 150: C150



Trừ Hoàng đế và mấy vị đại thần ra, chưa có con cháu thế gia nào lại hào phóng như vậy, Mã công công gật đầu, nói liên tục: “Tiêu hội nguyên hào phóng như vậy, lão nô từ chối thì bất kính”.

Mã công công ra hiệu, nô tài bên cành đang ngẩn ra vội vàng nhận lấy tiền thưởng.

Hôm nay nghỉ thức của hoàng cung vẫn hoành tráng như vậy. Khi Mã công công nhận lấy tiền thưởng, đội nghỉ thức lại khua chiêng gõ trống. Mã công công khách sáo một lúc, sau đó dẫn đội nghi thức đến nhà tiếp theo.

Bách tính ở trước cửa liên tục quỳ lạy sao Văn Khúc hạ phàm là Tiêu Lâm, chỉ muốn dán cả người vào sân nhà Tiêu gia, hưởng chút hỉ khí.

Bà Tiêu nhìn hoàng kim đầy nhà, kích động nắm tay Tiêu Lâm, nước mắt chảy dài: “Con trai ta, con trai ta đúng là có triển vọng”.

Từ khi kinh thành lan truyền con trai chắc chắn thi rớt, bà Tiêu luôn lo lắng, đêm ngày không ngủ được, âm thầm rơi nước mắt. Bà xót thương con trai mình bị chà đạp, lại lo làm lỡ việc học của hẳn, bao nhiêu áp lực bà đều âm thầm chịu đựng, không dám nói với Tiêu Lâm nửa lời.

Sao Tiêu Lâm có thể không biết lòng mẹ?


Đối với Tiêu Lâm mà nói, thi Hội không tính là cả, nhưng với bà Tiêu, kỳ thi Hội là mạng sống của Tiêu Lâm. Bên ngoài lan truyền tin đồn, bà đã khóc không biết bao nhiêu lần, sáng nào thức dậy mắt của bà cũng sưng húp.

Tiêu Tịnh cũng bị ảnh hưởng, cứ mãi buồn bã không vui.

Cho nên Tiêu Lâm mới đi tìm sòng bạc tính sổ.

Đám người đó khiến người nhà hän khổ sở ba phần, hản phải trả lại mười phần.

“Huynh trưởng! Tịnh Nhi ở nhà quả nhiên có thể thấy được thật nhiều tiần!”, Tiêu Tịnh nhảy nhót, tiếng cười như chuông ngân trong trẻo êm tai.

“Tiền huynh trưởng nói không phải chỉ cái này, vẫn chưa đến đâu”.

Tiêu Lâm xoa đầu cô bé, sau đó khế giọng nói: “Mẹ, con còn có việc phải làm, con đi rồi về”.

Nghìn lượng hoàng kim hôm nay phải lấy một nửa ra nộp học phí.

“Đi đi, Văn giáo dụ chắc hẳn đang đợi con”, bà Tiêu lau nước mắt, Tiêu Tịnh lại lưu luyến ôm rương: “Học phí đắt như vậy, huynh trưởng là Hội nguyên rồi còn học cái gì, không đi nữa”.

“Keo kiệt”, Tiêu Lâm cười nói: “Sau này huynh trưởng sẽ kiếm nhiều tiền hơn, chỗ này có là gì”.


Năm trăm lượng hoàng kim nặng đến năm mươi cân, Tiêu gia cách thư phòng Thanh Viên một đoạn xa, một mình đem đi hơi khó, hẳn quay lại hỏi người ngoài cửa: “Ai muốn đi cùng ta đến thư phòng Thanh Viên?”.

“Ta! Ta!”.

“Ta đi!".

“Ta cũng đi!".

Người dân tranh nhau, đầy tớ của Tần phủ bị chen lấn sắp khóc, người nhiều như vậy, chuyện được giao khó mà hoàn thành. Gã đứng cách đám đông hét lên: “Tránh ra! Tránh ra! Ta muốn tìm cô gia của tal”.

Nghe nói có thể đi cùng Tiêu Lâm đ ến thư phòng Thanh Viên, ai cũng ùa đến phía trước, đẩy gã đầy tớ ra phía sau. Lúc này danh tiếng của Tân phủ cũng không có tác dụng gì. “Lùi ra, lùi ra! Bọn ta muốn đi cùng Tiêu giải nguyên đến Thanh Viên! Chuyện của ngươi không quan trọng!”.

Tim gan phèo phổi lách của đầy tớ sắp bị chèn ép muốn văng ra ngoài. Tiêu Lâm chọn hai người trẻ tuổi thân thể cường tráng, nhanh chân rời khỏi, đầy tớ không chạm được vào góc áo hẳn đã đành, giờ ngay cả bóng người cũng không thấy.

Đầy tớ sốt ruột giậm chân, lớn tiếng hét lên: “Cô gia, Tân phủ mời cậu về tham gia tiệc mừng! Ngày mail Cô gia! Cô gia?”. 𝒯𝐫u𝑦ện cop từ t𝐫ang ﹏ 𝒯𝐫ùm𝒯𝐫u𝑦ện.V𝗡 ﹏


Tiêu Lâm không nghe thấy, không nghe thấy coi như không nhận được lời mời, đương nhiên không cần đi.

Hắn khit mũi, đi thẳng đến Thanh Viên, sau lưng hẳn có rất đông người đi theo hưởng hỉ khí của thần Văn Khúc.

Trong thời gian ngắn, khi Tiêu Lâm nộp bổ sung học phí, chuyện này đã lan truyền khắp kinh thành.

Thứ nhất là chê cười hắn nghèo khó, bây giờ mới có tiền nộp học phí. Thứ hai là ghen ghét vì hắn lại nhận được phần thưởng như vậy.

Tiêu Lâm đi rồi, vài kẻ lén lút nấp ở góc tường mới xuất hiện.

Nhân lúc nhiều người còn chưa biết chuyện, bọn họ sẽ âm thầm mua thơ của Tiêu Lâm!