Ở Rể

Chương 153: C153



Dương phủ.

Dương Chư vừa chết, toàn bộ Dương phủ suốt ngày khóc. gào.

Hôm nay công bố bảng, người của Dương phủ càng đau lòng. Nếu Dương Chư không chết, bảng này chắc chản sẽ có tên hắn tal

Dương Lạc ngồi ở sảnh chính, cúi đầu không nói, liên tục lắc đầu.

Bên dưới, Thiếu khanh Chu Minh của Thái thường tự và những thuộc hạ khác đều là người của phái Chu thị.

Ngày hôm nay, Dương Lạc nổi trận lôi đình. Cho dù Chu Minh thuộc phái Chu thị, là hoàng thân quốc thích, nhưng Dương Lạc đứng đầu cửu khanh, lại là quan viên cao nhất Thái thường tự, ông ta nổi giận, cấp dưới đương nhiên phải chịu trận.

Dương Lạc đập bàn: “Vì sao? Tiêu Lâm đỗ đầu bảng? Vì sao lại là hẳn? Hản bị thương ở tay, chữ viết trên giấy xiên xẹo, các người có thể nhận ra! Vì sao hẳn vẫn đỗ đầu?”.


Lần này, Dương Lạc đau lòng vì mất con trai, lại khinh địch. Ông ta cho rằng Tiêu Lâm không thể nào thi đỗ, người đỗ đầu chắc chẳn là người của bọn họ, nên lúc chấm thi lần cuối ông ta còn không xem.

Kết quả, lại là Tiêu Lâm được hạng nhất!

Chu Hành thất bại bị tống vào ngục, Dương Chư chết thảm. Bọn họ đã sắp xếp cho người khác đỗ đầu năm nay, cuối cùng người đã sắp xếp xong, nhưng thành tích lại không hơn được Tiêu Lâm?

Thiếu khanh Thái thường tự Chu Minh cúi đầu: “Dương thái thường, bọn ta... thực sự không thể làm giả, không thể làm gì hơn”.

Tiêu Lâm đáp đúng hết mười câu toán học, đúng là điên rồ! Không phải người thường!

Cho dù thư pháp của Tiêu Lâm đứng chót thì cũng chắc chắn đỗ đầu!

Dương Lạc không để tâm đ ến bài thi của Tiêu Lâm, vẫn không hay biết gì. Ông ta đập bàn làm tách trà rung lên: “Không thể làm gì hơn? Không thể làm giả? Chu thị vất vả lắm mới đưa ngươi vào Thái thường tự, không phải vì khoa cửa mỗi năm một lần hay sao? Không phải ngươi đã làm rất nhiều lần rồi sao? Ngươi còn không thể làm gì hơn?”.

Người hiển hách nhất Chu thị là lão vương phi đương triều, vương gia mà người ấy gả là Ngụy Thiên Thu hoàng thúc của đương kim bệ hạ, nắm đại quyền giám quốc.

Một người đắc đạo, chó gà được thơm lây.

Gia tộc Chu thị ở Đại Ngụy lôi kéo nhân tài khắp nơi, xây dựng thế lực, cũng dốc hết sức đẩy người của Chu thị lên cao.

Chu Minh là nhánh phụ của Chu thị, là con trai của một góa phụ trong Chu thị rộng lớn. Chu Minh mất cha từ sớm, học hành vất vả mười mấy năm, được Ngụy Giám Quốc xem trọng, được đẩy lên chức vị Thiếu khanh.


Hắn ta là Thái thường Thiếu khanh, thuộc hàng Chánh tứ phẩm. Với xuất thân của hẳn ta, đây đã là phú quý và quyền lực ngút trời, cho nên hắn ta vô cùng trân trọng. Ngụy Giám Quốc và Vương phi đưa ra yêu cầu, hắn sẽ dốc sức đạt được, không lúc nào sai sót.

Không ít bài thi của cử nhân nhà nghèo đã tiêu tùng dưới tay hắn ta không chút dấu vết. Điểm cao của hắn ta chỉ cho. người mà Chu thị muốn nâng đỡ, có thể nói là rất có kinh nghiệm.

Lần này, hẳn ta lại nói với Dương Lạc, hẳn ta không thể làm gì hơn?

Toàn bộ Thái thường tự đều là người của bọn họ, sao hắn †a lại không thể làm gì hơn?

Dương Lạc trợn tròn mắt, Chu Minh cúi đầu đáp: “Bẩm Dương thái thường, mặc dù thư pháp của Tiêu Lâm kém cỏi vô cùng, nhưng... toán học rất giỏi...

Ha hat Toán học rất giỏi?

Có thể giỏi đến mức nào?

Dương Lạc ném tách trà xuống đất: “Nền tảng toán học của hẳn bằng 0, hẳn giỏi được đến đâu? Hả? Dù hẳn có đáp đúng ba câu, nhưng thư pháp tệ như thế, tùy tiện cho hắn đỗ cống sinh là được rồi, ngươi còn cho hắn đỗ đầu bảng?”.


Tiêu Lâm vừa đỗ đầu bảng, sòng bạc cả kinh thành đã trở nên hỗn loạn!

Dương Lạc âm thầm sai người đặt cược, bây giờ thua sạch vốn, đấy mới là lý do thật sự khiến ông ta nổi trận lôi đình.

Ông ta là một Thái thường, thế mà lại đặt cược sai thủ khoa, nếu bị người khác biết được thì chẳng phải sẽ thành trò cười hay sao?

Đừng nói người khác chê cười ông ta, ngay cả bản thân ông ta cũng sắp cười chết được! Ông ta sống hơn nửa đời người, có thứ gì chưa từng thấy qua? Không ngờ mình lại thua bởi tay mình!

Thái thường tự đã nuôi một lũ phế vật!

Phế vật!