Người ta đã bỏ ra nhiều tiền để mua một bài thơ, chứng. †ỏ người ta có ý bao hết thơ của hẳn. Nếu bán cho người khác làm quý nhân nổi giận, trong lòng không vui, có thể không giết Tiêu Lâm sao?
Dù ai giết hắn, hắn cũng không sợ, nhưng thêm một chuyện chi băng bớt một chuyện.
Cho nên, Tiêu Lâm mới dặn muội muội nói với người mua thơ là yên tâm, sau này thơ hẳn viết sẽ không bán, chỉ để cho người đó thưởng thức.
Trên đời này, người có thể dỗ dành chỉ bằng một bài thơ như ông ta, Tiêu Lâm không muốn đắc tội.
Ba trăm bài thơ Đường, Tiêu Lâm ra mỗi tháng một bài là có thể lừa con người ngốc nghếch nhiều tiền đó hai mươi lăm năm.
Thêm ba trăm bài từ Tống là hai mươi lăm năm trôi qua, dư sức.
Người của Thái thường tự suy nghĩ nát óc cũng không dám nghĩ một người có thể viết sáu trăm bài thơ từ đặc sắc, làm sao có thể làm khó được Tiêu Lâm?
Tiêu Lâm nhẹ nhàng có được sáu vạn lượng, cộng thêm sòng bạc về tay, hẳn có một thùng vàng lớn, sau này làm việc sẽ tiện hơn nhiều. Bây giờ hai tai cũng được thanh tịnh, nếu có ai muốn lợi dụng chuyện này, tất nhiên sẽ không đạt được ý đồ.
Kinh thành cuộn trào sóng ngầm, dân chúng sôi sục, người vui vì thi đỗ, người buồn vì không được như ý.
Kinh thành vào lúc này, mỗi nhà thể hiện thực lực của mình bắt đầu lôi kéo những cống sinh khác.
Tân phủ tưng bừng gióng trống khua chiêng, trong phủ bận rộn từ trong ra ngoài, chuẩn bị cho tiệc mừng ngày hôm sau.
Lần này, Tân phủ đỗ cả tam nguyên, nở mặt nở mày, tiệc mừng còn cao hơn một bậc so với trước kia.
Tân gia giăng đèn kết hoa, rau thịt trong phòng bếp nhiều đến mức bày ra tới bên ngoài. Trong phủ sực nức mùi thơm, phòng bếp mỗi người làm việc của mình, vô cùng chỉnh †ầ.
Trừ quan viên và thân quyến trước kia, Tân phủ còn phải mời các cống sinh đến, cống sinh trong và ngoài kinh thành đối xử như nhau.
Tân phủ náo nhiệt, còn Chu gia không có động tĩnh gì.
Chu Hành vào ngục, ngoại trừ người Chu gia là không vui nhất thì còn có Tân Phượng Uyển.
Tân Phong thấy muội muội buồn bã, cơm nước không màng, bèn an ủi: “Đừng buồn, huynh nhận được tin Chu Hành sẽ không sao đâu”.
“Thật sao?”, Tân Phượng Uyển mừng rỡ nhìn sang, không hề có ý thức mình đã là thê tử người khác.
Các bạn vào google gõ metruyenhot để vào đọc truyện nhé
“Yên tâm, chỉ là một Tiêu Lâm nho nhỏ mà muốn khiến Chu Hành chết, Chu thị không phải ăn chay đâu”, Tân Phong ốt nhắc nhở: “Chu Hành không phải thứ tốt lành gì, muội hãy tránh xa hẳn ra một chút. Lần này, nếu không phải hắn chủ động gây sự với Tiêu Lâm thì sẽ không rước họa lao. ngục”.
Từ nhỏ Tân Phượng Uyển quen được nuông chiều, là viên ngọc quý của Tần gia, người trong nhà không nhịn được nếu nàng phải chịu chút ấm ức nào.
Cho dù không gả cho Tiêu Lâm, Tân Phong cũng không muốn muội muội và tên khốn Chu Hành ở bên nhau.
Trước kia Tân Phong còn cảm thấy Chu Hành là chính nhân quân tử, nhưng Chu Hành cố ý làm tổn hại danh tiếng của muội muội ở ngoài, người phẩm đức tồi tệ như vậy đương nhiên không thể đứng chung hàng ngũ.
“Huynh trưởng, huynh không hiểu, huynh ấy không phải người như vậy”, Tân Phượng Uyển bớt lo hơn, chỉ cần Chu Hành không sao là được.
“Tiệc mừng ngày mai Tiêu Lâm sẽ về. Dù sao hắn cũng là Hội nguyên, muội là Hội nguyên phu nhân, muội phải ngồi cạnh hắn, đừng làm mất mặt của Tân phủ”.
Tân Phượng Uyển nghe thấy tên của người này đã thấy phiền, ngồi dùng bữa cùng hắn? Đúng là làm khó người khác! Nhưng huynh trưởng đã yêu cầu, nàng chỉ đành gật đầu: “Vâng, huynh trưởng, muội muội nhất định sẽ không gây xung đột với hẳn”.
Trong lòng Tân Phượng Uyển vô cùng kháng cự Tiêu Lâm, Tiêu Lâm cũng rất chán ghét nàng, hoàn toàn không cho nàng cơ hội kháng cự hắn.
Bởi vì tiệc mừng ngày hôm sau Tiêu Lâm còn không thèm đến.
“Rốt cuộc đã thông báo chưa?”, Tân Phong nhíu mày, hỏi đầy tớ. Đầy tớ liên tục gật đầu, không những đã thông báo mà còn phái mười người lần lượt đến mời cô gia.
Kết quả cô gia không phải không ở nhà thì là vẳng nhà, bọn họ chỉ đành nhờ bà Tiêu chuyển lời.
“Không thấy người?”, Tân Phong nổi giận. Tân phủ mở tiệc mời cống sinh thi đỗ, toàn kinh thành ai mà không biết, vậy mà cô gia của Tần phủ lại không biết?
Tiêu Lâm cố ý đây mà!
Nếu hẳn là cống sinh bình thường thì thôi, nhưng hẳn lại là người đỗ đầu.
Hắn vắng mặt thì ai cũng sẽ chú ý.
Tiêu Lâm đâu thể nào không biết, hẳn chỉ rắp tâm muốn khiến Tân phủ khó xửiI
Quả nhiên Tân Nam và Tân Bắc ở ngoài cửa đón khách, người nào đến cũng hỏi: “Cô gia nhà cậu đâu?”.
Người Tần gia chỉ đành nói dối rằng Tiêu Lâm sắp đến, thất lễ thất lẽ.
Nói liên tục mấy chục lần, Tân Phong sa sầm mặt. Hừi
Thăng nhóc này!