Lúc này đại phu vội vàng đi vào, tới một lúc tận 7,8 người.Địa vị của Tân gia không hề thấp, đã mời là mời những vị đại phu tốt nhất kinh thành tới.
Bọn họ vừa bước vào nhìn thấy la liệt đại quan, quý nhân thì sợ hãi dựng cả tóc gáy. Trên đường đến, họ đã nghe ngóng được là có người hạ độc, vừa tới thì thấy säc mặt những người này đỏ một cách dị thường nên tưởng là trúng độc thật. Sau khi quan sát và bắt mạch thì mới phát hiện ra là họ chỉ uống say mà thôi.
Nhưng say lắm. Đại phu lấy ra các thể loại châm độc để thử số rượu còn lại nhưng không hề có độc.
Những gì Tiêu Lâm nói là thật. Nô bộc thở phào, gia chủ của mình không sao là được, nếu không thì bản thân họ cũng gặp nạn. Đùa kiểu này cũng lớn quá. Đây là rượu gì mà lại có tác động kỳ lạ như vậy chứ?
“Có lẽ hôm nay có được hội nguyên, vui quá nên uống hơi nhiều, nói linh tinh”, Tiêu Lâm giả bộ bừng tỉnh, tỏ ra nghiêm túc: “Ấy, tổ mẫu không so đo việc ta uống rượu nói đùa đấy chứ?”
Tiêu Lâm đặc biệt nhấn mạnh hai từ hội nguyên. Buổi tiệc hôm nay, hẳn là một trong những nhân vật chính. Nếu như: Tân lão thái thái trừng phạt hắn thì chẳng phải là tát chính vào mặt bà ta hay sao?
Tân lão thái thái mặt tái mét, tức tới mới á khẩu.
Tiêu Lâm thật sự ung dung, điềm đạm đùa vậy sao? Đùa thôi mà khiến cho Tân Phượng Uyển thành ra thế này?
Kẻ ngốc cũng nhận ra không phải như vậy. Mà đây là báo thù riêng.
“Mẹ, chúng ta đi", Tiêu Lâm hừ giọng, cái nơi mà con người nhưng hành xử chẳng ra sao này hắn thật sự không muốn ở lại thêm nữa. Tốn sức.
“Cậu là cô gia của Tân Phủ, cậu định đi đâu? Cậu quên cậu là một tên ở rể sao?”, Tần lão thái thái lạnh lùng. Giọng điệu có phần uy hiếp. Bà ta thật sự không nắm gì về tình hình hiện tại của mình.
Hai từ ở rể đến giờ không còn khả năng kích động được Tiêu Lâm nữa.
Tiêu Lâm cười: “Đúng là ta ở rể, đương nhiên có thể ở lại, chỉ là không biết Tân đại tiểu thư có đồng ý hay không? Nếu như đồng ý thì ta đi tắm”.
“Ngươi..”, Tân Phượng Uyển tức tới mức tái mặt, đứng bật dậy. Việc đầu tiên nàng làm là đi giầy, sau đó định tát Tiêu Lâm một phát.
Cổ tay yếu mềm của nàng ngay lập tức bị một tay của Tiêu Lâm chặn lại. Hắn lạnh lùng nhìn nàng. Một cô gái mà dám tát hắn trước mặt đám đông sao?
“Đồ lòng lang dạ sói, người cút đi cho ta”, Tân Phượng Uyển từ đầu đến cuối đều không cho rằng bản thân mình sai.Tiêu Lâm là người của Tân phủ nên đương nhiên phải quan tâm tới thể diện của Tân phủ. Hôm nay Tiêu Lâm không dự tiệc, lão nương tới lấy công bù đắp thì có gì là sai chứ?
“Tổ mẫu, là nương tử không muốn ta ở lại chứ không phải cô gia ta không muốn”, Tân Phượng Uyển thì tức giận hăm hằm. Còn Tiêu Lâm thì chỉ khẽ nhếch miệng cười.
Bộ dạng của hẳn thật sự khiến Tân Phượng Uyển vừa tức giận vừa cảm thấy nực cười.
“Tiêu Lâm, ngươi cảm thấy ngươi qua được nổi kỳ thi Đình sao?”, Tân Phượng Uyển ngẩng đầu, ánh mắt đanh lại. Một kẻ đệ tử bần hàn, đỗ đầu bảng thì ghê gớm lắm chắc?
“Đúng vậy, ta không chỉ qua được thi Đình”, Tiêu Lâm cúi đầu, dùng âm thanh mà chỉ nàng nghe th: đỗ trạng nguyên, sau khi đỗ trạng nguyên thì sẽ tới ngày cắt đứt với cô”.
Tân Phượng Uyển run bắn người. Hắn muốn cắt đứt với nàng sao? Rõ ràng là hẳn bám vào Tần gia mà lại dám đuổi nàng sao? Hôm nay hắn sỉ nhục nàng lẽ nào còn chưa đủ?
Giọng hắn rất trầm. Rõ ràng hắn nói những lời vô cùng chọc tức nhưng nàng lại run rẩy. Cảm giác ớn tới tận xương.
“Sao thế, ta làm vậy thì cô không nỡ à?”, Tiêu Lâm cười chế nhạo, tỏ vẻ khinh miệt. Hắn không thể nào chết trong tay một người phụ nữ được.
“Nếu cô không ngỡ thì hôm nay có thể ở lại vì ta”.
“Ngươi năm mơ đi. Ngươi tưởng rằng ở Đại Ngụy này làm vậy dễ lắm sao?”, nàng đỏ ửng tai đẩy hẳn ra và hét lên: “Cút. Ngươi cút cho ta! Lập tức cút”.
Nàng giậm chân, chỉ vào đám nô bộc và đại phu: “Chuyện ngày hôm nay, ai dám truyền ra ngoài thì Tân phủ sẽ không tha cho các ngươi”.