“Nếu bị nhận ra, bị người khác nói cho Thừa tướng sẽ không giữ được chức quan, có hiểu không?”, Chu nội sử hoảng sợ răng đánh lập cập. Thừa tướng là cấp trên của mình, không thể đắc tội.
Tần lão tướng quân càng không dám đắc tội.
Đến lúc đó, loại người làm bao cát như ông ta đắc tội cả hai bên. Bây giờ giúp Tiêu Lâm thì có thể đòi cái @n tình từ Tần phủ, sau này không chừng sẽ có lợi ích gì cho ông ta.
“Vâng, đại nhân! Thuộc hạ sẽ đi ngay!”.
Thuộc hạ tim đập thình thịch. Ngày trước Chu nội sử thảnh thơi nhàn nhã, ngày nào cũng nhàn rỗi, bọn họ chưa bao giờ thấy đại nhân nổi nóng đến như vậy.
Thuộc hạ đó nhanh chóng thay trang phục, cưỡi ngựa đến Tân phủ, không ngờ chuyến này lại thành công dã tràng.
Thuộc hạ đến Tần phủ, Tân phủ cửa đóng then cài, ngay cả cửa bên cũng không có ai.
Thuộc hạ nằm sấp nhìn qua khe cửa, bên trong rõ ràng có người ởi lại, nhưng mãi không có ai ra mở cửa.
Thuộc hạ kinh ngạc, có lẽ Tân phủ đã biết Tiêu Lâm gặp nạn từ lâu, đóng cửa như vậy ắt hẳn là cố tình thấy chết không cứu.
Tiêu Lâm tốt xấu gì cũng là ở rể, xem như người một nhà, dù có mâu thuẫn thế nào chăng nữa thì sao Tần phủ lại tuyệt tình như vậy?
Khi thuộc hạ đang nghỉ hoặc, một tiếng khóc trầm thấp vang lên. Thuộc hạ nhìn lại, là mẫu thân của Tiêu Lâm.
Bà đã chạy đến nhiều nhà, cuối cùng bất đắc dĩ mới đến Tần phủ. Không ngờ Tân phủ cũng giống những nhà khác, chặn bà ngoài cửa, cửa cũng đóng chặt.
Bà Tiêu chạy bên ngoài cả nửa ngày, không vào được cửa nhà nào, ai cũng khéo léo từ chối.
Thuộc hạ lại kinh ngạc, ngay cả bà Tiêu đích thân đến cũng không được, Tân gia thật sự cố ý thấy chết không cứu!
Tần phủ là một tồn tại to lớn, ngay cả Hội nguyên cũng không coi trọng. Nếu nhà khác có được một Hội nguyên thì chỉ mong đặt lên bàn thờ phụng.
Tần phủ thì hay rồi, không coi trọng người con rể này chút nào.
Thuộc hạ dừng gõ cửa, vội vàng rời khỏi, miễn bị người khác nhận ra.
Hôm nay đi uổng công một chuyến, ky binh của Nội sử phủ đến Ám Uyên chỉ cần nửa ngày, Tiêu Lâm chỉ có thể tự cầu mong mình may mắn rồi.
Ở bên kia, Chu nội sử suy đi tính lại, cắn răng, điều ky binh chạy về phía Ám Uyên.
Ky binh là lực lượng tác chiến quan trọng thời cổ đại, ưu điểm là có tính cơ động và năng lực tấn công mạnh.
Ám Uyên không phải nơi bình thường, nếu phái quan binh tâm thường đi, chọc giận nô lệ Côn Luân, quan binh bình thường cũng không phải đối thủ.
Ky binh oai phong cường tráng, năng lực tác chiến mạnh, vũ khí hoàn thiện. Đàn ông trong đám nô lệ Côn Luân có cường tráng, có thiện chiến đi nữa cũng phải kiêng dè.
Nội sử phủ là nơi quản lý kinh thành, nếu có dị động, dân chúng bình thường cũng sẽ biết.
Hôm nay ky binh lao nhanh về phía Ám Uyên, người của kinh thành kinh ngạc. Tình huống này rất ít khi xảy ra, chỉ khi nào đi bắt người giang hồ và kẻ cướp cùng hung cực ác mới điều động ky binh ra trận.
Ky binh xuyên qua kinh thành, từ con đường bên ngoài ngang qua Tần phủ, khiến cho mọi người dừng chân dõi theo.
Tiếng vó ngựa mạnh mẽ nhanh nhẹn, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng.
Bà Tiêu vẫn đứng bên ngoài Tần phủ vừa nghe là nhận ra ngay.
Hôm nay con trai đến Ám Uyên, phương hướng ky binh đi là về phía Bắc. Trận thế này e là cũng đi đến Ám Uyên!
Bà Tiêu run rẩy trong lòng, ra sức đập cửa: “Mở cửa! Nếu các người cứu con trai ta, ta sẽ dâng tặng Thuần Quân cho Tần phủ!".
Thuần Quân là trường kiếm phụ thân Tiêu Lâm dùng để chinh chiến sa trường năm xưa, được Dịch Vô Lý, tiên tổ Côn Ngô Các, đích thân chế tạo. Vì kỹ thuật chế tạo tỉnh xảo nên được người Đại Ngụy mệnh danh là thanh kiếm tôn quý vô song.
Kiếm Tùy Ý của Bạch Khởi so với Thuần Quân cũng còn thua kém.
Năm xưa, sau khi ông Tiêu mất, nhiều người muốn có được Thuần Quân. Bà Tiêu thông minh đã giấu Thuần Quân đi trước, nói với bên ngoài là kiếm đã mất.
Tuy nói đã mất, nhưng Tần phủ vẫn không tin. Ai mà không biết ông Tiêu rất yêu quý kiếm này, ngủ cũng giữ bên cạnh. Bà Tiêu nói mất, người ngoài tin chứ Tân phủ không tin.
Cửa bên của Tần phủ “két” một tiếng mở ra.
Thấy bà Tiêu rơm rớm nước mắt, Tần lão thái thái nói vô cùng kiêu ngạo: “Tuy con trai bà không được lòng Tân phủ, còn sỉ nhục cháu gái ta, tuy cậu ta là một con chó ngu xuẩn, nhưng bọn ta thì là người. Tiêu phu nhân sao không lấy Thuần Quân ra sớm, đương nhiên bọn ta sẽ giúp con trai bà. Thuần Quân này coi như cái giá của việc đứa con trai bà đã sỉ nhục cháu gái ta”.