Thi Thánh Đỗ Phủ có câu: Bắn người trước phải bắn ngựa, bắt giặc ưu tiên bắt vua.
Kiếm Si và người của Tân phủ quá tự tin, nhưng tài nghệ không bằng người, chỉ có thể hỗn chiến một trận, như gió thổi hoa dương liễu, trận doanh không ổn, rơi vào thế yếu.
Khi bọn họ hỗn chiến, Tiêu Lâm cũng không nhàn rỗi, hắn đưa cho Bạch Khởi một vạn lượng để hắn ta thuê một vài nô lệ Côn Luân làm giặc cỏ.
Giết một con ngựa thưởng bốn trăm lượng.
Bốn trăm lượng!
Hào phóng thế nào!
Nhưng ky binh là người trong triều, ngựa cũng cao quý hơn cả nô lệ Côn Luân. Nô lệ Côn Luân không dám ra tay, viện binh của Hoàng đế mãi không đến, Kiếm Sỉ sốt ruột lên tiếng: “Bảo vệ bản vương và Tiêu Lâm, các ngươi có công! Ta hứa cho các
ngươi thoát nô tịch, có người nào tính người đấy!”.
Bạch Khởi kinh ngạc, lúc này mới hiểu Tiêu Lâm nói đưa nô lệ Côn Luân thoát khỏi vòng bao vây là có ý gì.
Thoát khỏi nô tịch khiến bọn họ động lòng hơn là bốn trăm lượng.
Chết không đáng sợi Sống làm nô mới đáng sợ. Cả đời làm nô mới là đáng sợ nhất!
“Giết!”, nô lệ Côn Luân cường tráng có được lời hứa của Kiếm Si, bèn rút kiếm đã chuẩn bị từ trước ra.
Lao về phía ky binh. Triệu Thương kinh ngạc, Ám Uyên bạo loạn. Đây không phải mong muốn ban đầu của Nội sử phủ.
Triệu Thương đến giết Tiêu Lâm là để dẹp loạn trước kia, vì sao bây giờ càng diễn càng ác liệt?
Ông ta nhìn về phía Tiêu Lâm. Tiêu Lâm hờ hững cười, đôi mắt nhìn như vô hại tỏa ra ánh sáng u ám, lạnh lẽo thâm trầm, khiến ông ta vô cùng hoảng hốt.
Đây không phải ánh mắt của văn nhân nhã sĩ.
Đây rõ ràng là một đại tướng đã quen nhìn giết chóc và bày mưu lập kế.
“Một đám nô lệ, không biết lượng sức”, ky binh của Hoàng đế trầm khàn lên tiếng, vung trường đao lên. Triệu Thương thúc ngựa tiến tới, hét lên với ky binh giả: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi muốn hại Nội sử phủ sao? Không được ra tay! Không được ra tay!”.
Ám Uyên không thể loạn!
Nô lệ Côn Luân ở Ám Uyên không chỉ có hàng vạn người.
Người muốn thoát ly khỏi nô tịch cũng vậy!
Muộn rồi.
Nô lệ Côn Luân gào lên phẫn nộ, cầm kiếm xông tới! Cho dù Triệu Thương không muốn nghênh chiến cũng phải cắn
răng tiếp tục chiến đấu!
Bọn họ giống như cự thú khát máu, vung kiếm chém về phía ngựa của ky binhI
Trường đao đâm vào cơ thể nô lệ Côn Luân, nhưng một người chết thì vẫn còn người khác. Bọn họ như phát điên, nối tiếp nhau không ngừng, kiếm liên tục chém vào ngựa.
Chính những con ngựa này đã san bằng đất đai ở Ám Uyên, giãm chết nô lệ Côn Luân hết lần này đến lần khác.
Chính những kẻ này đã khiến bọn họ sinh ra làm nô cũng không đủ, còn liên tục sỉ nhục giế t chết bọn họ, giế t chết huynh đệ tỷ muội và phụ mẫu bọn họ.
Có lẽ là hận ý đè nén quá lâu, có lẽ việc thoát khỏi nô tịch quá cám dỗ, nô lệ Côn Luân vốn có vóc người to lớn, sức mạnh đồi dào, ra tay cũng vô cùng tàn nhãn!
Đầu tiên là giết ngựa, sau đó ngay cả ky binh cũng trở thành đối tượng tấn công của bọn họ.
Ky binh mất ngựa, ưu thế không còn lớn như trước.
Có mệnh lệnh của Kiếm Sỉ, nô lệ Côn Luân tấn công không hề kiêng dè, không hề sợ chết.
Tiêu Lâm ở bên quan sát. Không tệ, không tệ, bọn họ toàn là chiến sĩ trời sinh.
Bạch Khởi và Từ Đạt không phải ngoại lệ.
Dù những người này không ưu tú như Bạch Khởi, nhưng tốt hơn điều kiện tiên quyết của binh sĩ tầm thường nhiều.
Hắn đến đúng chỗ rồi!
Đến đúng rồi!
Lúc này, bỗng có tiếng nổ rung trời vang lên. Cứu binh của Hoàng đế đã đến!
Hoàng kỳ bay trong gió, vó ngựa lộc cộc.
Triệu Thương kinh ngạc, người của Hoàng đế còn đến sớm hơn cả cứu binh của Thừa tướng!
Cứu binh đây là quân Vũ Lâm của Hoàng đết
Người dẫn đầu chính là Chung Quế mà Tiêu Lâm từng gặp.
Tối hôm giết Tống Thiên Vấn, Chung Quế đã giữ lại một mạng cho Từ Đạt. Bây giờ Từ Đạt ở bên cạnh ông ta, cầm thanh yển nguyệt đao oai phong lẫm liệt, bảo vệ bên cạnh Chung Quế.