Mọi người bịt mũi, chắc là cô gia Tân phủ lại rước rắc rối gì rồi.
Tần phủ.
Lúc Tiêu Lâm đ ến trước cửa chính, nô bộc vẫn đang ngóng đợi đại công tử về không khỏi sửng sốt, sao cô gia lại tự về đây rồi?
Đại công tử đâu?
Một trong số đó nhanh nhẹn chạy đi thông báo.
“Mở cửa”.
Tiêu Lâm lạnh lùng lên tiếng. Trạng thái của Tân Phong không tốt, hắn chỉ có thể đưa thẳng vào trong.
Nô bộc không quan tâm đ ến Tiêu Lâm toàn thân đầy máu, lạnh nhạt nói: “Cô gia, dù là ngựa tốt thế nào cũng không thể vào thẳng Tân phủ. Ở trước cửa chính, bất cứ ai cũng phải xuống ngựa”.
Gã nghĩ Tiêu Lâm đang khoe khoang với Tân phủ rằng ngựa này tốt thế nào, giọng nói thái độ đều đang giễu cợt Tiêu Lâm chẳng khác nào tiểu nhân đắc chí.
Tần Phong quá nhếch nhác, đầu bù tóc rối, toàn là vết máu, nô bộc không nhận ra, cũng không nhìn thêm lần nào.
Lúc này, người Tần gia nghe tin mà đến.
Tân Phượng Uyển vô cùng tức giận, nàng thấy Hãn Huyết Bảo Mã thì ngây ra, Tiêu Lâm không xứng với ngựa tốt thế này chút nào. Nàng tức giận quát, mắt long lanh ánh nước: “Tiêu Lâm! Huynh trưởng ta đâu?”.
Tần Nam và Tân Bắc nhìn trái ngó phải, hoàn toàn bỏ qua người ở sau lưng Tiêu Lâm, đại ca thật sự không ở đây!
Tiêu Lâm toàn thân dính máu đang định lên tiếng, Tân Phượng Uyển tưởng hắn bị thương nặng, vô cùng chán ghét quát: “Ngươi chuyên gây rắc rối, bản thân không xử lý nổi còn kéo đại ca ta xuống nước! Ngươi muốn Tần phủ chết sao? Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi đi, đúng là phế vật!”.
Tiêu Lâm nhíu mày, vu khống bôi nhọ! Nhưng hắn không quan tâm, những lời người phụ nữ vô lý này nói cứ coi như rắm đánh, đánh xong thì thôi.
“Con trai”. Lúc này, bà Tiêu vẫn luôn ở Tần phủ đợi tin chạy đến, thấy hắn dính máu đầy người, nước mắt lưng tròng, rưng rưng nói:
“Con bị thương ở đâu?”.
Chẳng trách Tần Phong lại đến Ám Uyên cứu mình, hóa ra là mẹ đến Tân phủ cầu cứu bọn họ.
Uổng công Tiêu Lâm còn nghĩ răng Tân phủ cũng có chút tình nghĩa. Với tính của Tân phủ, có lẽ mẹ đã trao đổi gì đó với Tần phủ.
Tần lão thái thái giọng nói lạnh lùng, ánh mắt sắc bén: “Tần Phong đâu?”.
“Mẹ”, Tiêu Lâm không quan tâm đ ến bà ta, lên tiếng hỏi: “Mẹ đã trao đổi gì với Tân phủ?”.
Có thể khiến Tân Phong đến cứu nhất định là thứ tốt. Tần Phong cứu người không thành, ngược lại Tiêu Lâm đưa hắn ta về, dọc đường mệt chết được, sao Tiêu Lâm có thể để Tân phủ chiếm lợi?
Bà Tiêu chưa đáp, Tân Phượng Uyển lại tiến lên mấy bước, quát lên: “Tiêu Lâm! Ta hỏi ngươi đấy! Huynh trưởng ta đâu?”.
Hỏi?
Hỏi phải có thái độ hỏi chứ.
Tiêu Lâm lạnh lùng, vô cùng nghiêm nghị. Cho đến khi Tân Nam nhỏ giọng khẩn cầu: “Tỷ phu... Huynh nói cho bọn đệ biết đi, huynh trưởng của đệ đâu?”.
“Đây mới là thái độ để hỏi”, Tiêu Lâm lạnh lùng nói. Hắn buộc Tần Phong ở sau lưng mình bằng dây thừng, vai đau chết được, hắn xoay vai: “Đây, hắn không phải à?”.
Đầu Tân Phong rủ xuống, gương mặt toàn vết máu, mơ hồ có thể nhận ra đường nét.
Lặng im...
Im...
Đám nô bộc kinh ngạc há to miệng.
Tần lão thái thái suýt thì làm rơi gậy xuống đất.
Tần Phượng Uyển đứng sững, sao lại là Tiêu Lâm đưa huynh trưởng về?
“Còn ngây ra đó làm gì, mau đưa đại công tử xuống!”, Tân lão thái thái hoàn hồn trước tiên, vội ra lệnh, không ngờ Tiêu Lâm lại ngăn cản.
“Hắn bị thương nặng, không thể di chuyển tuỳ tiện, chỉ có thể vào thẳng trong nhà".
Quy tắc xuống ngựa ở cổng chính sao có thể dễ dàng phá vỡ?
Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của Tần phủ.
Tần lão thái thái nắm chặt gậy, Tiêu Lâm thấy vậy ra vẻ muốn mở dây thừng thả Tân Phong xuống: “Không vào thì thôi, dù sao người sắp chết cũng không phải ta”.
Mọi người kinh ngạc, liên tục can ngăn.
“Đừng! Chờ đãt”, Tân lão thái thái không quan tâm được nhiều thế nữa: “Vào từ cửa bên! Vào từ cửa bên”.
“Ngựa của ta chỉ đi cửa chính”.
Tiêu Lâm lạnh lùng đáp, người Tần gia sững sờ, cuối cùng cũng hiểu Tiêu Lâm đang cố ý làm khó!
“Ngươi!”, Tân Phượng Uyển quát lên, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lại càng thêm xinh đẹp: “Tiêu Lâm, ngươi có quy tắc không?”.
“Không những ngựa ta đi cửa chính, mà người của Tiêu gia ta cũng chỉ đi cửa chính”.
Tiêu Lâm nghiêm túc, không cho người Tần gia từ chối. Không cần nói cũng biết khi mẫu thân đến cầu cứu Tần phủ chắc chăn đã chịu nhục nhã, phải nhìn sắc mặt bọn họ.
Bây giờ người đưa Tần Phong về là hắn, người Tần gia đương nhiên cũng phải nhìn sắc mặt hắn.
“Cháu của ta, ôi...”, Tân lão thái thái quệt nước mắt, Tân Phong người không ra người quỷ không ra quỷ, đâu thể chịu nổi giày vò.
Bà ta yếu ớt giơ tay lên: “Để cô gia vào!”.