Ở Rể

Chương 203: C203



Ồ, Tân Phượng Uyển đột nhiên nổi điên lên, liên tục mắng hắn là súc sinh?

Tiêu Lâm đang định phản bác thì nhìn thấy một dòng nước mắt như những hạt ngọc trai rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp của Tân Phượng Uyển. Dòng nước mắt vừa như hoa lê gặp mưa, vừa như sương xuân khiến Tiêu Lâm đột nhiên động lòng.

Tiêu Lâm sững người, đứng đó thất thần nhìn nàng.

Bỏ qua tính cách của Tân Phượng Uyển, dung mạo của nàng quả đúng là thiên hạ đệ nhất, gọi nàng là tiên nữ cũng chẳng phải nói quá.

Tần Phượng Uyển lần đầu tiên bộc lộ sự yếu đuối, hoàn toàn mất đi sức mạnh và sự kiêu ngạo thường ngày.

Tính khí của nữ nhân đúng là sớm nắng chiều mưa.


Tiêu Lâm ngồi xuống, nhàn nhã rót một tách trà rồi bắt đầu nếm thử.

Nàng liếc nhìn Tiêu Lâm, nước mắt lại rơi xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng tủi thân: "Ngươi còn uống trà! Ngươi có xứng đáng không?”

"Nương tử, trước đây ta đã nói với cô rồi, đừng tự hạ thấp bản thân mình như vậy. Nếu ta không xứng với một chén trà, thì chẳng phải cô còn không bằng chén trà này sao?"

"Ngươi!" Tân Phượng Uyển tức giận, nước mắt lại rơi lã chã.

Tiêu Lâm trợn mắt: “Không biết nương tử tại sao lại buồn như vậy?”

"Ngươi đừng có giả vờ vô tội! Nếu không phải do ngươi chột dạ thì sao hôm nay lại ở lại Tân phủ?"

Nhìn dáng vẻ nhàn nhã ung dung của Tiêu Lâm, Tân Phượng Uyển càng tức giận đến mức lồ ng ngực không ngừng phập phồng.

"Ta ở lại đây đợi Tân Phong tỉnh lại", hơi nóng từ tách trà phảng phất trong không gian, Tiêu Lâm nhìn chằm chằm vào làn hơi lãng đãng bốc lên trước mặt, đáp: "Nếu không, Tân đại tiểu thư cô sẽ lại tới nhà họ Tiêu ta dấy binh hỏi tội. Vậy thì mệt cho cô quá”.

Tân Phượng Uyển sững người, Tiêu Lâm nói tiếp: “Cô cũng không cần tìm cách trả thù ta hay trách móc ta làm gì. Lần trước ta đã nói rồi, sau khi trở thành Trạng nguyên ta sẽ hoà ly với cô. Đến lúc đó cô muốn ở bên cạnh chó bò lợn gà gì ta cũng không quản”.

"Ha..." Tân Phượng Uyển hừ lạnh một tiếng, nàng đã quen với sự kiêu ngạo của Tiêu Lâm.


Tiêu Lâm càng tỏ ra kiêu căng ngạo mạn thì Tân Phượng Uyển càng nghĩ hắn chỉ đang cố gắng che đậy sự vô dụng của bản thân mà thôi.

"Ta không đến đây để trách móc ngươi, ngươi không xứng để ta phải trách móc", Tân Phượng Uyển võ tay, A Hương lập tức cầm kiếm ởi vào với vẻ mặt trang nghiêm và đôi mắt đẫm lệ.

Tần Phượng Uyển vẻ mặt kiên định, tựa hồ có chút bi thương: “Nếu huynh trưởng của ta có mệnh hệ gì, ta sẽ giết ngươi!”

Nàng dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Ta cũng không còn mặt mũi nào để sống trên đời này. Sau khi giết ngươi, ta cũng sẽ tự sát.

Những lời này khiến Tiêu Lâm ngạc nhiên, hắn không khỏi ngưỡng mộ nhìn Tân Phượng Uyển. Nàng trông yếu đuối nhưng lại mang trong mình cốt cách của con gái một vị tướng quân.

Nhưng cốt cách đó dùng không đúng chỗ thì cũng chẳng đáng một xu. Tiêu Lâm hừ lạnh một tiếng, Tân Phượng Uyển này không biết phân biệt đúng sai, có khác gì một kẻ ngốc đâu?

Tiêu Lâm hắn có thể bị một kẻ ngốc giế t chết sao?


A Hương đang cầm kiếm cũng run rẩy, giọng khàn khàn: "Tiểu thư... đừng làm vậy mà..."

"Tiêu Lâm", Tân Phượng Uyển quay đầu nhìn hắn: "Ta không muốn gả cho ngươi, ta biết ngươi cũng chẳng muốn lấy ta. Mối nghiệt duyên giữa chúng ta là do trưởng bối tác thành... Vốn dĩ ta nghĩ, ngươi bắt ta đi chân trần ở nơi công cộng thì ngươi đã xả được mối hận trong lòng rồi. Vốn tưởng cuộc hôn nhân này chỉ là thảm họa đối với hai ta, nhưng bây giờ nó lại liên luy đến cả gia đình ta..."

Tiêu Lâm còn tưởng Tần Phượng Uyển đang định đòi hoà ly, nhưng không ngờ nàng lại nói: “Nếu chúng ta đã thành hôn thì cũng nên tôn trọng nhau như khách, ai cũng nên an phận một chút. Cho dù ngươi có chỗ nào không hài lòng với ta thì ngươi có thể nhắm vào ta, tại sao lại nhắm vào huynh trưởng của ta?"

Nghe xong, Tiêu Lâm rốt cuộc cũng hiểu ý Tân Phượng Uyển là gì: "Tại sao cô lại kết luận răng ta đã làm hại Tần Phong?”

Tiêu Lâm cảm thấy rất buồn cười, Tân Phượng Uyển tuy rằng xinh đẹp, nhưng đầu óc so với nhan sắc đúng là một trời một vực, quả là có đỏ mà không có thơm.

"Ngươi một mực oán hận Tần gia và ta, cho nên lợi dụng lúc thôn Ám Uyên đang loạn lạc mới tìm cách đả thương huynh trưởng của ta! Không phải sao?"