Ở Rể

Chương 207: C207



Tân Phong yếu ớt mở mắt ra, nô bộc quỳ dưới đất bắt đầu bận rộn, người rót nước, người bưng thuốc bổ. Tân Phượng Uyển cũng sốt sng dìu tổ mẫu vào thăm Tân Phong.

Tân Nam ra lệnh nô bộc đem canh hạt sen mà Tân Phong thích uống nhất vào.

Tân Bäc mở cửa sổ trong nhà để huynh trưởng dễ hít thở. Tần gia vô cùng đoàn kết, cả nhà yêu thương nhau.

Tân Phong vừa tỉnh là Tiêu Lâm lại bị phớt lờ, dường như hẳn chỉ là một kẻ tạp vụ, ngay cả Tân Phượng Uyển cũng quên chất vấn, chỉ quan tâm sức khỏe của Tân Phong.

“Kiếm, kiếm của ta đâu?”.

Tân Phong tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi kiếm, tìm quanh quất.

“Đây, đây”, Tân Nam đặt Thuần Quân lau sạch vào tay huynh trưởng, Tần Phong thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, hóa ra chỉ là mơ, hắn cứ tưởng Tiêu Lâm đã lấy kiếm đi.

Tân lão thái thái thấy hẳn ta yêu quý kiếm này như vậy thì khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Phong Nhi, cháu nghỉ ngơi cho tốt, thứ gì cũng không quan trọng băng tính mạng của cháu”.

“Tổ mẫu, cháu đi Ám Uyên..”, Tân Phong áy náy. Hẳn ta không hoàn thành nhiệm vụ, phủ tướng còn bị diệt toàn quân.


“Không cần nói nữa, tổ mẫu hiểu, cháu đã làm rất tốt. Chuyện này không phải chuyện cháu có thể gánh”, Tân lão. thái thái cực kỳ hiền từ. Đây là ván cờ của Hoàng đế, kinh thành sắp biến đổi, sao một mình Tần Phong có thể ngăn chặn?

“Không phải, cháu...”.

“Hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ nhiều. Trong lòng tổ mẫu, không ai quan trọng băng cháu”, Tân Phong còn định nói gì đó, nhưng Tần lão thái thái ngăn hắn ta lại.

Tân lão thái thái càng không trách tội, trong lòng Tân Phong càng áy náy. Hắn ta nắm chặt Thuần Quân, lồ ng ngực: dường như có tảng đá đang đè nặng.

Trạng thái của hắn ta không tốt như vậy, Tân Phượng Uyển nhíu mày, quay đầu lại thấy Tiêu Lâm đi vào.

Nàng lập tức đứng dậy, kéo Tiêu Lâm ra ngoài.

Bàn tay nhỏ nhắn trơn nhẫn của nàng giống như tơ lụa cao cấp khiến Tiêu Lâm rung động trong lòng, quỷ xui ma khiến để mặc Tần Phượng Uyển kéo hắn đi.

Hai người ra khỏi sân nhà Tân Phong, Tân Phượng Uyển mới buông tay hắn. Lúc này, gương mặt nàng rất đỏ, rõ ràng. cả người đang phát sốt, giọng nói lại rất kiêu ngạo.

“Tiêu Lâm, ngươi không được cho phép thì không được vào phòng của huynh trưởng”.


“Ồ?”, Tiêu Lâm cười nhạt: “Tân Phong đã tỉnh dậy, đương nhiên ta phải nói hắn chứng minh sự trong sạch cho ta”.

“Bây giờ trạng thái của huynh ấy không tốt! Ngươi mù rồi sao?”, gặp chuyện liên quan đến người nhà, Tân Phượng Uyển không còn dáng vẻ của tiểu thư khuê các.

Dù trước kia có bị Tiêu Lâm chọc tức thế nào, nàng cũng vô cùng đoan trang.

“Ta hỏi một câu rồi sẽ đi ngay, chuyện đơn giản như vậy sao cô lại trì hoãn?”, Tiêu Lâm không nóng vội. Tân Phượng Uyển đỏ mặt, giậm chân: “Dù sao ngươi cũng không được. phép làm phiền huynh trưởng! Ngươi phải cách xa sân nhà huynh trưởng ba trượng!”.

Tiêu Lâm không thích giọng điệu ra lệnh như vậy, hắn lập. tức vạch trần lớp ngụy trang vụng về của Tân Phượng Uyển: “Ta tất nhiên phải lấy Thuần Quân về”.

Nàng sửng sốt, hẳn lại nhìn thấu ý đồ của nàng.

Nàng không thể để Tiêu Lâm lấy Thuần Quân đi, nàng chưa bao giờ thấy huynh trưởng mình yêu thích thanh kiếm nào như vậy.

Tiêu Lâm lắc đầu, người Tân gia sớm biết hẳn trong sạch, cũng sớm biết lý do Tân Phong thất bại thảm hại như vậy. Bây giờ bọn họ hi vọng đừng ai nhắc lại chuyện này, hãy để chuyện này lặng lẽ qua đi.

Người Tần gia nghĩ thế nào, Tiêu Lâm không quan tâm.

Hăn sẽ không chế giễu Tân Phong không đủ năng lực, nhưng kiếm của phụ thân là món đồ của Tiêu gia, cũng là vật tưởng niệm duy nhất của mẫu thân.

Tân Phong không hoàn thành nhiệm vụ đương nhiên không xứng có được Thuần Quân.

Tiêu Lâm đòi lại cũng là lẽ đương nhiên.