Khảo sinh này tên là Dương Chiêu, những năm trước hắn ta từng đứng thứ nhất.
Không ngờ năm nay từ đâu lại nhảy ra một quái vật Tiêu Lâm làm đúng cả mười câu, khiến cho dân tình trở tay không kịp.
Dương Chiêu thuộc phe Nguy giám quốc và cũng là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Trạng nguyên trong tương lai.
Đề thi của kỳ thi Đình cũng giống như môn đọc hiểu, Tiêu Lâm đã đọc sách ngữ văn hơn mười năm mà vẫn phải sợ đọc hiểu chắc? Trong vài phút, hắn có thể đọc hiểu hàng ngàn từ.
Nguy giám quốc có cử thêm mười người nữa đi thi cũng thi không lại Tiêu Lâm, ai sợ ai chứ?
Càng gần đến kỳ thi Đình thì tình cảnh của Tiêu Lâm càng nguy hiểm. Tiêu Lâm cảm ơn Dịch Quy đã nhắc nhở mình: "A Dịch, hãy về sớm, đừng lo lắng, thúc tổ trước giờ lúc nào cũng đạt điểm tối đa môn đọc hiểu! "
“Vậy thúc tổ hãy chú ý bảo trọng nhé”.
"Được rồi, nhớ ăn mì ăn liền do thúc tổ chuẩn bị! Tổ phụ của cháu chắc chắn chưa bao giờ cho cháu ăn món ngon như thế này!" Tiêu Lâm vô cùng thoải mái, như thể không quan tâm đến những mối nguy hiểm đang kề cận chút nào.
Một công tử quý tộc như Dịch Quy lại tự mình cầm lấy gói mì mà không để người hầu đụng tay vào. Từ đó có thể thấy hắn đặc biệt coi trọng món mì ăn liền của Tiêu Lâm. Hắn chào hỏi rồi rời đi với vẻ lưu luyến.
Hắn từng nghĩ đến việc cử người đến bảo vệ Tiêu Lâm.
Nhưng hoàng thượng lại khuyên hắn không nên làm vậy.
Bảo vệ được Tiêu Lâm một lần nhưng không thể bảo vệ được hắn lần sau, không ai có thể bảo vệ Tiêu Lâm cả đời.
Chỉ khi Tiêu Lâm tự mình bước lên con đường đẫm máu đó thì hắn mới có thể trở nên ngày càng vững vàng hơn.
Trên đường phố náo nhiệt, ánh trăng dịu dàng phản chiếu trong mắt Dịch Quy, Tiêu Lâm vẫn luôn đứng sau đưa mắt tiễn hắn.
Tiêu Lâm và tổ phụ của Dịch Quy đều xuất thân từ một nơi, nhưng giữa họ vẫn có một số khác biệt.
Tổ phụ hắn thường than thở rằng một thường dân khó có thể sống sót trong triều đại này.
Nhưng Dịch Quy thì chưa bao giờ nghe Tiêu Lâm phàn nàn.
Như thể Tiêu Lâm là một ngọn lửa, có thể thiêu đốt mọi thứ xung quanh. Hơn nữa nếu không đốt cháy được hết mọi thứ xung quanh thì hắn sẽ không dừng lại.
Trong vương phủ.
Chu Hành ban nãy mới nổi trận lôi đình nhưng sau khi dùng bữa với Chu vương phi xong tâm trạng lại trở nên rất vui vẻ.
Kế sách mà Chu vương phi đưa ra đúng là vô cùng hoàn hảo.
Thứ tạp chủng như loài cỏ dại Tiêu Lâm cuối cùng cũng sắp không thể cản đường Chu Hành, chiếm mất Tân Phượng Uyển của hắn ta được nữa.
Tiêu Lâm toả sáng quá rực rỡ, chỉ khi hắn chết đi thì những người khác mới có thể tiến lên.
Điều khiến Chu Hành càng vui mừng hơn là Chu vương phi nói rằng năm nay tuy Chu Hành không thể tham gia kỳ thi nhưng bà ta nhất định sẽ biến hắn thành phò mã!
Lấy được công chúa rồi hắn còn quan tâm đến Tân Phượng Uyển làm quái gì nữa!
Chu vương phi nói chỉ cần giết được Tiêu Lâm, công chúa sẽ nằm trong tâm tay Chu Hành! Đó sẽ là phần thưởng của hắn ta!
Ngày hôm sau.
Sự kiện đáng chú ý nhất của Tiêu gia chính là việc bà Tiêu đưa rất nhiều nô lệ Côn Luân nhập tịch.
Đây là điều Tiêu Lâm đặc biệt dặn dò phải làm thật nhanh chóng.
Có rất nhiều người từ Đại Tư Nông đến nhập tịch cho nô lệ Côn Luân. Khi bà Tiêu xuất hiện, Từ Thúc Bình đã đích thân đến đăng ký và đặt tên cho nô lệ của Tiêu gia, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Tiêu Lâm ngồi trong sân tiểu viện của mình ở Tân phủ một ngày, chờ đợi đám người của Ngụy giám quốc tới gây rối.
Vậy mà cả ngày chẳng có ai thèm tới. Đừng nói là người, thậm chí ngay cả một con ruồi cũng không.
Tần Phượng Uyển ở cùng hắn một ngày, Tiêu Lâm nhốt nàng trong sân, không cho nàng đi đâu.
"Tiêu Lâm, ngươi đang chờ cái gì vậy?” "Chờ Chu Hành đến giở trò với cô".
Nếu Tiêu Lâm đoán không sai, Chu Hành nhất định sẽ bắt đầu bằng Tân Phượng Uyển - mắt xích yếu đuối nhất.
Tân Phượng Uyển nghe vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia giễu cợt: "Ồ, Chu Hành là quân tử, sao huynh ấy có thể âm mưu hại ta? Ngươi cho rằng huynh ấy cũng là một tên rác rưởi bẩn thỉu như ngươi sao?"
Tần Phượng Uyển quen biết Chu Hành đã nhiều năm, Chu Hành trong mắt nàng vừa có tài vừa có đức, lại có học thức, cũng khá đẹp trai và cao quý như ngọc. Tiêu Lâm thậm chí không xứng xách giày cho hắn ta.
Nàng đã hoàn toàn quên mất chuyện Chu Hành dùng chuyện nàng bưng bát canh cho hắn để sỉ nhục Tiêu Lâm.
Chu Hành cái gì cũng giỏi, nếu không phải Tiêu Lâm tống hắn vào tù thì bây giờ Chu Hành đã có thể tham gia khoa thi.