Tiêu Tịnh có vẻ rất thận trọng, sợ bị người khác nhận ra. Hôm nay là ngày công bố kết quả thi, nếu có người nhìn thấy huynh trưởng trong tình trạng như vậy thì chắc chắn sẽ bị cười chê.
Cái tên Muội Hỷ này cũng là do Đại Tư Nông đặt. Người quá đông, Tiêu Lâm cũng không nghe rõ Tiêu Tịnh gọi cô bé kia là gì. Hắn lau bùn trên mặt rồi nói: "Tịnh Nhi, hôm nay là ngày mấy?”
"Huynh trưởng, hôm nay sẽ có kết quả", Tiêu Tịnh thở hổn hển, con chó nhỏ màu vàng chạy nhanh đến mức cô bé gần như không theo kịp. Toàn bộ người nhà và các hộ vệ của Tiêu Lâm đều chạy đôn chạy đáo khắp kinh thành để tìm hắn, sợ hắn sẽ bỏ lỡ ngày công bố kết quả thi.
Lễ công bố kết quả kỳ thi Đình còn được gọi là Truyền Lư đại điển hoặc Đại Truyền Lư, là một trong những nghỉ lễ long trọng nhất cả nước trong thời kỳ khoa cử.
Sau khi kết quả được công bố, Trạng nguyên của khoa thi năm đó phải dẫn đầu đoàn Tiến sĩ đi dự tiệc, chính là ăn một bữa cơm. Tiệc kiểu này được gọi là Quỳnh Lâm yến.
Sau bữa tiệc, Trạng nguyên còn phải dẫn tất cả các Tiến sĩ đến Tri Nghĩa Đường lễ bái, sau đó đến Thanh Viên thư phòng để lập bia và khắc tên lên bia đá.
Đến lúc đó, mọi thủ tục mới xem như hoàn tất.
Tiêu Lâm vỗ đầu, đã trôi qua nhiều ngày như vậy, có lẽ cũng sắp đến lúc hắn phải vào cung.
"Chúng ta về nhà thay quần áo trước đi", Tiêu Lâm còn nói bé hơn cả Tiêu Tịnh. Hắn cũng muốn giữ thể diện, hình ảnh bê bết bùn đất này sao có thể trở thành ấn tượng đầu tiên của bách tính về Trạng nguyên năm nay?
Không ngờ chú chó con lại rất phấn khởi. Hai chữ “về nhà" nghĩa là nó sắp được ăn thịt. Chú chó nhảy phốc lên như muốn thúc giục đoàn người về nhà nhanh hơn: “Gâu! Gâu gâu!
"Suyt..."
Tiêu Lâm và Tiêu Tịnh đồng thanh hô lên ra hiệu cho chú chó im lặng nhưng đã quá muộn.
"Đây không phải là tiểu thư nhà họ Tiêu sao?"
Lúc trước bán thơ, Tiêu Tịnh và chú chó nhỏ suốt ngày lang thang trên đường phố nên rất nhiều người quen mặt cô bé.
Tiêu Tịnh cười một tiếng khô khốc, ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển từ cô bé sang Tiêu Lâm.
"Đây là... Tiêu Hội nguyên?” Một số người nhìn một lúc lâu rồi thốt lên với vẻ hoài nghi.
"Gâu gâu gâu gâu!" chú chó vô cùng hưng phấn như muốn nói: đúng đó, chính là chủ nhân của ta đó!
Tiêu Lâm giờ đã bắt đầu nghĩ tối nay hầm thịt chó với món gì rồi.
Tiêu Tịnh ôm con chó và bịt miệng nó lại. Con chó bất bình cúi đầu, đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại, nó không nói gì sai cả! Gâu gâu...
"Ha ha! Phong cảnh đồng quê thật thú vị, thật thú vị!"
Không giấu được nữa, Tiêu Lâm lau mặt, hít một hơi, giả vờ đọc thơ: “Kết lư tại nhân cảnh, nhi vô xa mã huyên. Vấn quân hà năng nhĩ, tâm viễn địa tự thiên".
Mọi người ngơ ngác nhìn Tiêu Lâm người đầy bùn. Thấy hắn thản nhiên như vậy, mọi người càng không khỏi hoang mang.
Ai mà không biết thơ của Tiêu Lâm được bán với giá sáu mươi ngàn lượng? Có thể nói đây là một trong những bài thơ đắt giá nhất trong lịch sử nhà Ngụy.
"Ta là người theo chủ nghĩa trải nghiệm, Tiêu Lâm biện minh: "Nếu không lăn lộn trên đồng ruộng, làm sao biết được bản chất của thơ đồng quê? Cái này gọi là hy sinh vì nghệ thuật, vì nghệ thuật".
Những người xung quanh tròn mắt, họ không hiểu nghệ thuật là thứ gì, nhưng họ hiểu hai từ "trải nghiệm", đây là lần đầu tiên họ thấy một văn nhân coi trọng nó như vậy!
Tiếng vỗ tay vang lên, tuyệt vời, tuyệt vời! Hóa ra đây là cách để viết được một bài thơ hay!
Những người này hoàn toàn quên mất việc chế giễu Tiêu Lâm, nhiều người phụ nữ thậm chí còn bắt con mình vểnh tai lên: "Nghe đi, nghe cho kỹ! Sao Văn Xương giáng thế đã nói như vậy đó! Từ giờ trở đi, ra đồng làm ruộng cho ta! Chỉ có cách này mới có thể viết được bài thơ hay và bán với giá sáu mươi ngàn lượng!”
Những tiếng vỗ tay nối tiếp nhau, Tiêu Lâm cố nén nụ cười xấu hổ, lúc này trên mặt hẳn có lẽ chỉ còn lại hàm răng là màu trắng.
"Hoang đường!" Lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên. Tiêu Lâm sững lại, ngẩng đầu lên.
Hóa ra hôm nay người dân xếp hàng dài trên đường để chào đón không ai khác mà chính là Tân gia quân đã khải hoàn trở về!
Người vừa quát lên hai chữ "hoang đường” chính là nhạc phụ của Tiêu Lâm - Tần Thắng!
Sau khi Tiêu Lâm và Tần Phượng Uyển thành hôn, Tần Thắng đều đi chinh chiến xa nhà hôm nay mới trở lại kinh thành. Vậy mà lần đầu tiên gặp cô gia nhà mình thì trông hắn chẳng khác nào con khỉ tắm bùn! Chưa hết, Tiêu Lâm còn bị bắt tại trận đang nói năng linh tinh trước mặt bách tính! .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Tân phu nhân ở bên cạnh Tân Thắng cũng chính là nhạc mẫu của Tiêu Lâm thì vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Bà ta liếc nhìn hắn một cái rồi quay đi không nhìn nữa.
Ngoại trừ vợ chồng Tần Thắng, Tân Bát Phương cưỡi ngựa đi đầu nghe thấy con trai mình quát lên như vậy thì cũng quay đầu lại nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra, mặt sa sầm lại như có đám mây đen.
Tiêu Lâm đứng hình, ấn tượng lần đầu gặp mặt này đúng là đáng chết mà. Có điều hắn và Tân Phượng Uyển sẽ lập tức tan đàn xẻ nghé, cho nên hắn không quan tâm Tần gia nghĩ gì về mình.
“Bái kiến Tần lão tướng quân, nhạc phụ, nhạc mẫu” Tiêu Lâm hành lễ chào hỏi. Khi hắn giơ tay lên, nước bùn chảy ra khỏi quần áo.
Cách xưng hô mà hắn dùng không phải cách mà cô gia trong nhà nên dùng. Hắn nên gọi họ là cha, mẹ và tổ phụ.