Mẹ của Tân Phượng Uyển, vợ của Tần Thắng, phu nhân phủ tướng quân có gia thế vô cùng hiển hách.
Bà ta là con gái nuôi của tiên đế, là chị gái nuôi của đương kim hoàng thượng, được phong là Nghĩa My trưởng công chúa, sau khi gả cho Tân Thắng thì trở thành Tần phu nhân.
Nếu luận thân phận, mọi người đều phải cúi đầu quỳ xuống và gọi Tần phu nhân một tiếng "trưởng công chúa".
Tân Phượng Uyển kiêu ngạo và bướng bỉnh như vậy, tất nhiên là do mẹ nàng có thân phận cao quý như vậy.
Tân phu nhân không ở trong phủ công chúa mà hạ cố tới sống ở Tần gia, lại còn theo chồng ra chiến trường, khiến mọi người khen ngợi hết lời.
Cha mẹ Tần Phượng Uyển rất yêu thương nhau, Tân Thắng không lập thê thiếp. Tân phu nhân thì sinh cho Tân Thắng bốn người con, đều có thể gọi là tài hoa hơn người.
Trong lòng Tần phu nhân, ngoài con cái của hoàng đế ra thì con cái của bà ta là tốt đẹp không ai sánh bằng.
Tiêu Lâm chỉ là một Trạng nguyên nghèo rớt mồng tơi thì có là cái thá gì?
Tân Phượng Uyển ôm mẫu thân khóc nức nở. Giờ mẫu thân nàng đã về, Tiêu Lâm chắc chắn không dám động tới cái lông tơ của nàng!
Còn dám đòi ly hôn với nàng? Đừng có mơi
Lúc này, Tiêu Lâm đã thay y phục của Trạng nguyên, cầm thánh chỉ trong tay, ngồi trên lưng ngựa yên vàng bờm đỏ, dẫn đầu đoàn Tiến sĩ đi diễu hành qua các đường phố.
Tiêu Lâm sớm đã biết mình sẽ trở thành Trạng nguyên, hắn cũng đã đọc trong sách về việc Trạng nguyên oai phong như thế nào, nhưng không thể ngờ thực tế còn vượt xa những gì ghi trong sách vở.
Dọc đường đều có bách tính chào đón, cờ trống mở đường, tiếng hò reo như sấm, tiếng đại bác mừng, đèn chăng hoa kết khắp các con phố.
"Tiêu điện nguyên! Tiêu điện nguyên! Tiêu điện nguyên!"
Tiêu Lâm ba lần đỗ đầu, một lần nữa khẳng định danh tiếng sao Văn Xương giáng thế. Sao Văn Xương chủ về văn vận công danh, trước đó Tiêu Lâm ba năm rớt bảng, giờ đột nhiên thành Trạng nguyên, không phải thần tiên hạ phàm thì là gì?
Người dân vô cùng nhiệt tình, hò hét gọi tên Tiêu Lâm, trên tay vẫy súp lơ và hành lá, giống như fan đuổi theo thần tượng của mình.
Từ thi Hương, thi Hội rồi thi Đình, Tiêu Lâm mất gần ba tháng để từ một học giả vô danh tiểu tốt trở thành Trạng nguyên của Đại Ngụy.
Đám đông nhộn nhịp kéo đến để ngước nhìn hắn.
Tiêu Lâm cưỡi ngựa, lần đầu tiên cảm thấy không khí trên cao cực kỳ trong lành dễ chịu liền nhanh chóng hít mấy hơi.
Tần gia quân đại thắng trở về, thêm việc kết quả khoa cử được công bố, Đại Ngụy chưa bao giờ sôi động đến thế.
Trên các đường phố và ngõ hẻm, danh tiếng của Tân phủ đang lan truyền khắp nơi.
Tên của cô gia nhà họ Tần ai ai cũng biết.
Nhiều người dân cho rằng Tiêu Lâm giành Trạng nguyên là nhờ vào năng lực của chính mình.
Nhưng đám quý tộc lại có một bộ mặt khác đầy giễu cợt. Bọn chúng một mực nói đây chính là dựa hơi Tần phủ, trong lịch sử Trạng nguyên đều là con cái các gia tộc phú quý quyền thế, nếu Tiêu Lâm không phải cô gia nhà họ Tần, liệu hắn có thể trở thành Trạng nguyên không?
Người dân ngưỡng mộ tài năng của Tiêu Lâm.
Những kẻ có quyền thế thì càng khinh miệt kẻ bám váy nhà vợ như Tiêu Lâm.
Những tiếng khen ngợi và chế giễu đan xen, các cuộc thảo luận sôi nổi diễn ra khắp kinh thành, nhưng có một nơi đặc biệt yên tĩnh.
Tiêu phủ mới. Tiêu phu nhân và những người khác đã đứng trước ngôi nhà mới mua.
Phủ viện này rất rộng và yên tĩnh. Phong cách kiến trúc vô cùng trang nhã, có vườn cảnh và hành lang dài, mái hiên cao.
Tiêu Tịnh rất phấn khích, chạy xung quanh với chú chó con. "Đây... Đây là nhà của chúng ta sao?" Bà Tiêu không thể tin được, đứng trước cửa mà không dám vào.
Dịch Quy gật đầu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Thúc tổ... à không, Tiêu huynh đã yêu cầu ta mua giúp phủ viện này”.
Theo yêu cầu của Tiêu Lâm, hắn muốn mua một biệt phủ lớn hơn Tần phủ. Nhưng khắp cả kinh thành, kỳ thực không có nơi nào như vậy.
Cho dù có, họ đương nhiên sẽ không bán.
Căn nhà mới này là một căn nhà cũ của Dịch gia đã nhiều năm không có người ở.
Dịch Quy đã thay đổi quyền sở hữu trên khế ước đất đai nên ngôi nhà giờ đã thuộc về Tiêu Lâm.