Ở Rể

Chương 276: C276



Người xưa có một quy định rất nghiêm ngặt là khi người thân qua đời, con cháu phải tỏ lòng hiếu thảo.

Sau một trăm ngày, con cháu mới có thể kết hôn.

Khi một trăm ngày trôi qua, công chúa mà Tân Phong muốn lấy đã gả đi từ lâu rồi!

Tần Nam choáng váng: "Những người này, vì ngăn huynh trưởng của ta lấy công chúa,... mà ra tay ác độc như vậy?"

Tiêu Lâm gật đầu, chỉ một Trạng nguyên nhỏ nhoi như hắn không đủ sức nặng để khiến bọn chúng quyết tâm tấn công Tân Bát Phương.

Suy cho cùng, phe của Ngụy giám quốc đã nhắm vào nhà họ Tần từ lâu.

Giờ đây nhà họ Tân có một cô gia xuất sắc như Tiêu Lâm, phe Ngụy giám quốc lại càng muốn diệt trừ tận gốc.

"Nhớ kỹ, thay thế tất cả những người hầu hạ tổ phụ bằng người mà cậu có thể tin tưởng. Tân Gối, tạm thời phái hắn ra ngoài”.

“Được!” Tân Nam gật đầu:“Ta nhất định sẽ làm được việc".


“Ừm!” Tiêu Lâm vỗ vỗ vai Tân Nam:“Ngày mai ta, cậu, Tân Bắc đều sẽ tiến cung, cậu nhất định phải sắp xếp người thật tốt".

"Được",

Tân Nam hai tay run rẩy, cậu ta còn trẻ, những việc này quá lớn so với lứa tuổi của cậu ta.

Tân Nam cũng có tình cảm rất sâu đậm với tổ phụ, nếu lần này vào cung xong, khi trở lại không bao giờ gặp được tổ phụ nữa thì...

Phì phì phì!

Không thể được!

Tân Nam vội vàng rời khỏi chỗ Tiêu Lâm để đi sắp xếp mọi việc. Cũng may Tần phủ còn có người sáng suốt như Tần Nam!

“Mông Ngạo!” Tiêu Lâm hô lên một tiếng, Mông Ngạo vốn đang ẩn nấp trong bóng tối bước ra.

"Có thuộc hạ”.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Khi Bạch Khởi từ nhà họ Dịch trở về, mười hai hộ vệ dùng danh nghĩa của ta tập trung tại đây chờ ta trở lại. Phải âm thầm bảo vệ Tần lão tướng quân, tuyệt đối không được xảy ra sai sót".

Tiêu Lâm đang muốn sắp xếp hộ vệ của mình tới Tân phủ, nhưng hắn biết rõ nếu hắn không có mặt thì những hộ vệ này không thể vào được tới bên trong Tần phủ.

"Vâng!"

Ngày hôm sau, hoàng cung.


Tiêu Lâm và các Tiến sĩ khác đã có mặt tại điện Càn An để chờ hoàng đế sắc phong.

Tiêu Lâm lo lắng cho Tần Bát Phương, trong lòng có chút bất an. Hắn nhìn quanh, và một màu đỏ tươi đập vào mắt hắn.

Đó là màu của các bức tường trong cung điện.

Ngày xưa Tiêu Lâm không để ý đến những bức tường này.

Hôm nay Tiêu Lâm trong lúc lơ đấng chợt chú ý tới bức tường cung điện có màu đỏ khác thường.

Cung điện còn lại ở thời hiện đại trải qua mưa gió, tường cung đã phai màu từ lâu. Bây giờ khi Tiêu Lâm đứng trong một cung điện còn mới, hắn mới nhận ra những bức tường này đỏ đến mức nhức mắt.

Các bức tường của cung điện được sơn bằng chu sa, là thủy ngân, một kim loại nặng.

Nhìn màu sắc tươi mới của các bức tường cung điện, nó thực sự thể hiện được sự uy nghiêm của hoàng gia, e rằng nó vừa được sơn lại cách đây không lâu.

Hít phải quá nhiều kim loại nặng ít nhất có thể dẫn đến suy nhược cơ thể và tệ nhất là mất mạng.

Tuổi thọ ngắn ngủi của các hoàng đế cổ đại và cái chết sớm của những người thừa kế của họ chắc hẳn là có liên quan đến việc thường xuyên tiếp xúc với loại kim loại nặng này.


Vị hoàng đế làm việc trong cung cả ngày nên chắc chắn đã hấp thụ một lượng lớn thủy ngân, gây ngộ độc kim loại nặng.

Hoàng đế nhà Ngụy còn trẻ, có hậu cung ba ngàn mỹ nữ, vậy mà lại không thuận đường con cái, chỉ có hai ba hoàng tử và công chúa.

Tiêu Lâm lắc đầu, hắn không thể tưởng tượng được, những thứ mà người hiện đại xa lánh lại bị người xưa coi là báu vật, ngày nào cũng sử dụng.

Chỉ với bức tường cung điện màu đỏ này, không tuyệt tử tuyệt tôn đã là may. mắn rồi. Các vị hoàng đế thời nhà Minh cổ đại của Hoa Hạ đều có tuổi thọ ngắn hơn các triều đại khác. Ngoại trừ ba thế hệ hoàng đế đầu tiên, tuổi thọ của các vị hoàng đế sau này đều rất ngắn, không ai trong số họ có thể sống quá sáu mươi tuổi, thậm chí là hai mươi tuổi đã chết yểu rồi.

Khi có cơ hội, Tiêu Lâm phải nhắc nhở hoàng đế về vấn đề chu sa này, để hoàng đế sống lâu hơn và có nhiều con cháu hơn. Có khi chỉ vì chút kiến thức này mà hắn lại được hoàng đế coi trọng ấy chứ.

Lúc này, hoàng đế tuyên bố chức quan của tất cả các Tiến sĩ.

“Tỷ phu, huynh nhất định có thể trở thành quan lục phẩm”, Tần Nam thì thầm.

"Phủ hộ vệ là quan cấp mấy?”

Tần Nam kinh ngạc đến suýt chút nữa hét lên: "Tỷ phu, huynh điên rồi à? Huynh định tới phủ hộ vệ hay sao?"