Ở Rể

Chương 352: C352



Tục ngữ nói, con chim sắp chết thì tiếng hót cũng hay, Thi Si có linh cảm Tiêu Lâm sắp giết mình nên cười nham hiểm: “Lão phu đã sống nhiều năm như vậy, chỉ có kẻ khác làm theo ý ta chứ ta không bao giờ làm theo ý kẻ khác. Tân Cối sao có thể là người của ta được cơ chứ, ngươi giết hắn căn bản là giết lâm người”.

Chậc.

Tiêu Lâm ngoắc ngoắc ngón tay.

Bạch Khởi hiểu ý nên lập tức ngăn chặn Thi Sỉ tiếp tục nói nhăng nói cuội.

Đao Kinh Hồn múa lên!

Lưỡi đao cắt vào cổ họng của Thi Si. Chưa đầy mười giây, Thi Si đã ngã xuống đất, co giật toàn thân rồi tắt thở!

Thi Si chết quá nhanh, đó là sự thương xót cuối cùng Tiêu Lâm dành cho lão †a! Vẫn muốn tìm binh phù sao? Vậy giờ Thi Si có thể tiếp tục giấc mộng xuân thu đó rồi!

Hắn vẫn chưa quên cánh đồng lúa nơi Dịch Vô Lý chết lạnh lẽo như thế nào, thân thể của Tần Bát Phương trước khi chết đau đớn như thế nào, máu của Văn Hàn lạnh lẽo ra sao!

Nhưng hân không muốn tra tấn Thi Si và Võ Si, bởi vì đó không phải là mục. tiêu mà hắn nhắm đến!

Kẻ thù thực sự của hắn không phải là Thi Si và Võ Si, mà là chủ nhân của chúng! Là Nguy giám quốc cao cao tại thượng!

Nhiều người chết như vậy, nhưng tay áo của Ngụy giám quốc lại không dính chút máu nào, Tiêu Lâm thậm chí còn không chạm được vào tay áo của lão!


Cao thủ thực sự còn chưa lộ diện. Tiêu Lâm đương nhiên sẽ không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, không hoảng loạn! Hắn sẽ không lãng phí năng lượng vào hai quân cời

Tống phủ bị thảm sát hoàn toàn là vì Tống phủ dám lợi dụng Tần Gối, cho nên hắn cần phải dùng hồi chuông này để cảnh tỉnh Nguy giám quốc!

Tiêu Lâm đá cái đầu của Võ Si, đôi mắt trên đầu vẫn trợn trừng vẻ không thể tin được, ông ta chết một cách không hề cam tâm.

Trong số tay sai của Nguy giám quốc, ngoại trừ Kiếm Si đã quy thuận, Võ Sỉ và Thi Si đều chết dưới thanh kiếm của Bạch Khởi. Tam Sỉ của Đại Nguy từ đó chỉ còn là lịch sử.

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Khi sử sách tương lai nói về sự việc này, tên của Tiêu Lâm và Bạch Khởi chắc chắn cũng sẽ được nêu bật.

Tân phu nhân bị sốc!

Tiêu Lâm mà bình thường bà ta luôn cho rằng không bằng rác rưởi! Hoá ra lại là kẻ máu lạnh.

Quyết đoán!

Bá đạo!

Nhìn kiểu gì cũng thấy oai phong như một vị tướng!

"Tại sao Thi Si không cho nổ?"

Tần gia và Dịch Quy bị nhốt trong kho củi, Tân Phong nấy giờ vẫn theo dõi trận chiến, yếu ớt hỏi một câu.

"Người đó đã đến".

Dịch Quy cau mày, hẳn là hoàng đế đã đến rồi.

Thuốc nổ trong Tân phủ đã được gỡ bỏ.


Thi Si và Võ Si muốn đoạt binh phù, thời gian vốn rất gấp rút, nhưng Tiêu Lâm lại cố tình trì hoãn lâu như vậy. Có lẽ trong khi đấu thơ, bọn chúng đã biết mình sẽ thua.

"Bệ hạ tới!"

Dịch Quy vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng thông báo.

Một nhóm vệ binh xông vào, mở cửa kho chứa củi và kính cẩn mời người nhà họ Tân cùng những người khác ra ngoài.

Hoàng đế mặc long bào, ánh mắt uy nghiêm lạnh lùng, liếc nhìn thi thể trên mặt đất, trầm mặc không nói.

'Tân tướng quân và Tần phu nhân quỳ sụp xuống, người nhà Tần gia đằng sau cũng quỳ xuống đất. Tiêu Lâm hừ lạnh một tiếng, bình thường kiêu ngạo. hống hách như cha mẹ thiên hạ, nhưng trước mặt hoàng đế lại giống như con cháu!

"Tội thần xin thỉnh tội!" Tân tướng quân quỳ trên mặt đất: “Hôm nay binh phù bị cướp! Thi Si và Võ Si đều chết ở Tân phủ! Đây là trái với quốc pháp! Xin hãy. trừng phạt tội thần!"

Thi Si và Võ Sỉ là họ hàng của hoàng đế, dù sao cũng mang họ Nguy. Cho nên bọn họ dù nổi loạn hay đoạt binh quyền đều phải giao cho Tông Chính Tự phán xử.

Tiêu Lâm giết Thi Si và Võ Si, giết hoàng thân quốc thích là trọng tội! Toàn bộ Tần phủ nhất định sẽ bị liên luy!

"Lời này là có ý gì?" hoàng đế khẽ mỉm cười: "Đấu thơ thua thì có gì phải thỉnh tội cơ chứ? Chính thúc thúc của ta không thắng được nên mới nên cơ sự này. Ta đã theo dõi toàn bộ quá trình, trận đấu này hoàn toàn công bằng và chính đáng”.

Mọi người đều choáng váng. Hoàng đế không hề đề cập đến việc Thi Si và Võ Si cố gắng đoạt binh phù.

Tiêu Lâm hiểu rằng hoàng đế lúc này chưa đủ sức để chống lại Ngụy giám quốc.

Nếu chuyện này bị hoàng đế xếp vào tội phản loạn, Ngụy giám quốc nhất định sẽ làm ầm ï, nhân cơ hội diệt trừ Tần gia!


"Nhưng... nhưng binh phù đã...", Tân Thắng đổ mồ hôi từng giọt, mặc dù hoàng đế cố tình tha cho Tân gia nhưng binh phù đã không còn nữa.

Cái gọi là binh phù giả ban nấy Thi Si ném đã biến mất do sự hỗn loạn ở Tần phủ.

"Là thứ này sao?”

Hoàng đế xoè tay ra, một nửa binh phù của Tần phủ nằm trong tay y. Cái này là binh phù thật.

Đêm qua, hoàng đế đã lấy nó từ lăng mộ của Tần Bát Phương về.

Tần tướng quân sáng mắt, đưa tay định lấy lại binh phù, nhưng hoàng đế lại nói: "Tân phủ không bảo quản tốt binh phù nên trẫm sẽ tạm thời lấy lại”.

Tay của Tân Thắng khựng lại một một lúc trên không trung rồi mới buông xuống: "Đúng vậy, tội thần thật vô liêm sỉ”.

"Lần này binh phù vẫn ở trong tay chúng ta, các ngươi phải cảm tạ Tiêu Lâm”, hoàng đế lạnh lùng nói, trong giọng điệu có chút trách móc.

Cảm tạ hắn?

Tân phu nhân không phục: “Bệ hạ, hắn là tội nhân”.