Ngày mùa đông hôm nay đặc biệt lạnh lẽo. Tân phủ rất có điều kiện, người bình thường chỉ có thể run rẩy co ro để tránh cái rét, còn Tần phủ có thể dùng than để sưởi ấm.
Đương nhiên trong tiểu viện của Tiêu Lâm không có than củi, nhưng A Thạch sẽ vận chuyển tất cả những gì cần thiết từ Tiêu phủ đến, cho nên Tiêu Lâm cũng không thiếu thốn gì.
Tuy nhiên, sau khi Tân Phượng Uyển có thai, nàng tức giận với Tiêu Lâm đến mức sống trên lầu các của mình mà không cho hắn bước vào nửa bước.
Tiêu Lâm không có việc gì làm, ngoài chú ý đến sự an toàn của Tân phủ thì hắn còn tới phủ hộ vệ làm việc, nhân tiện nghe ngóng tình hình bên phía Nguy giám quốc.
Công việc ở phủ hộ vệ rất nhàn nhã, hầu như không có việc gì làm. Xem ra người đời nói phủ hộ vệ không có tương lai cũng không phải chỉ là nói suông.
Điều quan trọng nhất đối với Tiêu Lâm mỗi ngày ở phủ hộ vệ là vểnh tai nghe những lời bàn tán của các quan hầu, nhưng dù hắn có nghe ngóng thế nào thì mọi việc trong ngoài triều đình đều yên ả, cái chết của Thi Si và Võ Si không gây ra hậu quả hay bất kỳ sự xáo trộn nào.
Ngày Thi Si và Võ Si chiếm đoạt binh phù, sau cuộc giao tranh giữa Lý Mục và Tào Tháo, Tần phủ loạn như ong vỡ tổ. Sau đó người của Tần gia và Dịch Quy bị giam trong kho củi, còn Bạch Khởi và Tiêu Lâm bị nhốt trong thuỷ lao, kể từ lúc đó không thấy bóng dáng Lý Mục đâu cả.
"Lý đại nhân, vì sao ngày hôm đó ông lại đột nhiên biến mất?"
Tiêu Lâm chỉ là thắc mắc một câu rất bình thường, nhưng cây bút trong tay Lý Mục khựng lại. Sau đó, Tiêu Lâm chưa kịp định thần lại thì cây bút của Lý Mục đã gõ vào đầu hắn.
"Cậu còn hỏi tại sao!"Lý Mục tức giận đến suýt khóc không ra nước mắt. Hai vị vương gia cướp binh phù, Lý Mục không thể cũng bị tóm vào ngục, cho nên chỉ có thể tìm cơ hội trốn thoát, đi đến hoàng cung để báo cáo với Hoàng đế.
Kết quả người trong cung đều nói Hoàng đế không có ở đó!
Lý Mục lập tức hiểu ra, Tiêu Lâm và Hoàng đế đã bàn bạc trước với nhau rồi!
"Gậu và Bệ hạ từ khi nào lại trở nên quen thân như vậy?" Lý Mục ngẩng đầu, vốn tưởng rằng Tiêu Lâm chỉ là một kẻ bất cần đời, nhưng...
Kết quả l Tiêu Lâm đang giúp Hoàng đế lập mưu chống lại Ngụy giám quốc sao? Nguy giám quốc là ai kia chứ?
Đó là một kẻ có địa vị vô cùng cao quý, Tiêu Lâm dù giết được Thi Si và Võ Sỉ cũng đâu thể đấu lại ông ta?
Phủ hộ vệ là thiên đường của các hộ vệ và là nơi duy nhất bảo vệ các hộ vệ. Sau chuyện này Lý Mục cũng chẳng thể nói gì Tiêu Lâm bởi vì dù sao thì Bệ hạ
cũng đã âm thầm đồng ý.
Nhưng nếu có một điều không may xảy ra, hàng ngàn hộ vệ có thể cùng chịu kết cục thảm khốc!
"Hơn nữa, giết Thi Sỉ rồi thì chuyện vẫn chưa xong đâu!" Lý Mục lắc đầu, "Cậu có biết Ngụy Thanh trước kia thân cận với cậu không ai khác chính là con trai cả của Thi Si không? Cậu cho rằng cậu và hắn có thể tiếp tục làm bằng hữu sao?”
Mối hận giết cha không thể nào bỏ qua được!
Ngụy Thanh là con trai của Thi Si?
Tiêu Lâm bàng hoàng, chợt nhận ra đây chính là lý do Ngụy Thanh chưa bao giờ kể về hoàn cảnh gia đình mình!
Chỉ có phe Hoàng đế và phe của Nguy giám quốc đang đấu đá nhau mới biết chuyện gì thực sự đã xảy ra với Thi Sỉ và Võ Si. Bề ngoài, Hoàng đế chỉ nói rằng bọn họ đã thất bại trong trận đấu thơ.
Ngụy Thanh chắc chắn đã biết rằng chính Tiêu Lâm đã giết Thi Sỉ.
Tiêu Lâm nhướng mày, hai người này phong cách hoàn toàn khác nhau, vậy mà lại là cha con?
Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Ngụy Thanh vốn là một người đứng đắn, không âm mưu thủ đoạn, chỉ là một công tử con nhà quý tộc đơn thuần. Nhưng bây giờ y đã trở thành kẻ thù của Tiêu Lâm, tạo hoá đúng là...
"Tiêu đại nhân, cậu cũng tha cho ta đi có được không?", Lý Mục cảm giác đầu mình sắp nổ tung đến nơi: "Ta không chơi với cậu được, không chơi với cậu được!"
Lý Mục sao có thể khinh suất với mạng sống của hàng ngàn hộ vệ? Ông ấy chưa từng gây thù với ai trong triều đình, chỉ luôn đứng ngoài lề. Bao nhiêu cố gắng đó chỉ để bảo vệ cho phủ hộ vệ này!
Bây giờ Tiêu Lâm, với tư cách là cấp dưới của ông ấy vừa mới đến đã gây ra bao nhiêu sóng gió...à không, phải là sóng thần mới đúng khiến cho cả phủ hộ vệ lắc lư chao đảo trên bờ vực!. Ngôn Tình Hay
Một êu chiến thần lại bị bản thân giày vò đến mức như vậy, Tiêu Lâm cảm thấy có chút có lỗi: "Lý đại nhân, đừng căng thẳng như vậy. Đám người Ngụy giám quốc trước nay vẫn cho rằng ta chẳng thể gây ra chuyện gì. Còn Ngụy Thanh là là người chính trực, hắn cũng biết cướp binh phù là tội chết nên sẽ không bép xép ra ngoài đâu".
"Khi ta mở tửu lâu và sòng bạc, ông có thể đến thư giãn, ăn uống và vui chơi, lại còn được nghe các cô nương gảy đàn. Ta sẽ không thu tiền của ông nên cứ thoải mái đi... "
"Cậu nói gì cơ?"
Lý Mục mắt mở to, Tiêu Lâm gây nhiều chuyện như vậy cũng tạm cho qua đi, lại còn đòi mở sòng bạc, tửu lâu?
Một mệnh quan triều đình lại đi làm con buôn?
Sự ngạc nhiên của Lý Mục đã nằm ngoài dự đoán của Tiêu Lâm: "Đừng nhắc đến những chuyện này vội, còn có chuyện quan trọng hơn. Trước đó ta đã ngủ quá lâu, còn có một đạo chiếu chỉ của Thanh Viên thư phòng chưa kịp công bố. Bây giờ tháng Chạp âm lịch đã đến, Thanh Viên thư phòng sẽ tuyển sinh vào mùa xuân, đã đến lúc công bố chiếu chỉ rồi".
Hảaa? Lý Mục hết đi từ ngạc nhiên này đến kinh hoàng khác, Tiêu Lâm có mở sòng bạc, tửu lâu làm ăn cũng không sao, giờ Thanh Viên thư phòng còn có chiếu chỉ gì phải ban bố sao?
"Bệ hạ đã hạ lệnh mở cửa Thanh Viên thư phòng, để tất cả mọi người có thể vào học".
Chiếu chỉ đó vốn dĩ để trống, Văn giáo dụ cũng chưa dám điền vào.
Sau khi ông ấy được chôn cất, Tiêu Lâm đã tự mình điền vào chiếu chỉ. Dù sao ý đồ của Hoàng đế đã rõ ràng, con dấu đã được đóng sẵn, có thể tự điền vào. Cái này giống như một tấm séc trống ở thời hiện đại.
Văn Hàn là cổ nhân, cho dù Hoàng đế là học trò của ông ấy thì cũng vẫn là Cửu Ngũ Chí Tôn của Đại Ngụy. Bởi vậy Văn Hàn không dám phạm sai lầm, quá rụt rè không dám viết.
Tiêu Lâm thì khác, hắn ngoáy bút một cái rồi công bố chỉ dụ này ra, vậy là nền móng giáo dục của Đại Nguy bấy lâu nay liền bị đập đi xây lại.
Lý Mục cảm thấy choáng váng.