Năm vạn lượng!
Đây là năm vạn lượng!
Đôi mắt to ngấn nước quyến rũ của Đào phu nhân chớp chớp. Con ngươi như nước hồ thu chuyển động qua lại, cô ta lúc này vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt.
Không ngờ Tiêu Lâm - một tên nghèo rớt mồng tơi lại có thể bỏ ra năm vạn lượng để mua mặt dây chuyền san hô. Rõ ràng Tiêu Lâm trước đó đã tổ chức tiệc ở Minh Nguyệt Lâu và dùng hết tiền thưởng từ kỳ thi Hội, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Điều đáng sợ là năm vạn lượng là một số tiền khổng lồ... Không phải Đào phủ không có số tiền này. Đào phủ vốn là một thế gia lớn ở vùng Giang Nam, nhưng việc lấy ra năm vạn lượng một lúc cũng không phải nói một câu là được.
Tiêu Lâm dùng biên lai bịt miệng những người phụ nữ này. Ban nãy họ một mực nói hắn đi mượn trang sức để khoe mẽ và số trang sức này là giả, nhưng giờ họ không thể thốt lên được dù chỉ một lời.
"Sao vậy? Đào phu nhân không muốn bồi thường à?”
Tiêu Lâm cười lạnh.
Phụ nữ sau cùng vẫn chỉ là phụ nữ, họ vẫn hoảng sợ khi gặp rắc rối.
"Bồi thường? Ai biết mặt dây chuyền san hô của ngài có thực sự trị giá năm vạn lượng không? Nếu ngài và Côn Ngô Các liên kết để cố tình lừa gạt ta thì sao?"
"Đừng tưởng ngài là Trạng nguyên, viết được mấy bài thơ thì dễ dàng lừa được ta nhé?"
Trên đời này đúng là chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó chiều nhất.
Tiêu Lâm không muốn tốn thời gian nói nhảm, hắn lạnh lùng nói: "Hôm nay Đào phu nhân tới Tân phủ làm khách, vậy thì Đào đại nhân nhất định cũng tới. Tiêu mỗ không thích cùng nữ nhân tranh cãi, năm vạn lượng này ta sẽ tự đi đòi Đào đại nhân".
Nói xong, Tiêu Lâm xoay người đi vào sảnh chính.
Chồng của Đào phu nhân tên là Đào Tật, hắn ta sinh ra trong một thế gia ở Giang Nam và là chú của Đào Văn Liễu.
Đào Văn Liễu vốn là tay sai của Chu Hành, nhà họ Đào vì thế đương nhiên cũng là người của phe Ngụy giám quốc.
Nhà họ Đào có sản nghiệp lớn, là thế gia nổi tiếng giàu có ở Giang Nam.
Đào Tật là quan tam phẩm trong triều đình, có địa vị cao, có thể coi là thân phận cao quý.
Nhà họ Đào muốn tiền có tiền muốn quyền có quyền, bề ngoài là quan thần trung thành của Hoàng đế nhưng lại bí mật thân thiết với Ngụy giám quốc. Bởi vậy Đào phu nhân không coi Tân Phượng Uyển ra gì là điều đương nhiên.
Hôm nay Đào phủ tới tặng quà, quà bọn họ tặng cũng khá kỳ lạ.
Thứ họ đem tặng là một đoàn kịch.
Người của Đào phủ rất "vui vẻ" khi nghe tin Tân Phượng Uyển có thai nên đã đưa đoàn kịch mà họ bồi dưỡng đến Tần phủ, nói rằng điều đó sẽ làm cho Tân tiểu thư bớt buồn chán.
Các quý tộc cổ xưa thích nuôi nô lệ và các đoàn kịch.
Người xưa không có nhiều hoạt động giải trí, nhất là đối với phụ nữ trong giới
quý tộc. Ngoài việc đọc sách, trò chuyện, đi dạo, cách giải tỏa duy nhất là xem kịch.
Vì vậy, hoạt động hàng ngày của phụ nữ quý tộc thời xưa là: Chúc thọ, mời đoàn kịch tới.
Cầu phúc, mời đoàn kịch!
Có chuyện gì buồn bực, lại mời đoàn kịch!
Có chuyện gì vui, tiếp tục mời đoàn kịch.
Thú vui này cũng giống như việc xem TV của người hiện đại, nhưng không giống những chiếc TV ở chỗ là nuôi một đoàn kịch rất tốn kém.
Ở Hoa Hạ, đoàn kịch được gọi là Lê Viên.
Còn đoàn kịch thời Đại Ngụy được gọi là Tang Viên.
Đoàn kịch do Đào phủ cử đến rất nổi tiếng ở kinh thành.
Nhân vật nam chính của màn kịch được gọi là "sinh". Mà "sinh" trong đoàn kịch của Đào phủ là một tiểu sinh nổi tiếng khắp kinh thành tên là Hựu Khoan. Y chuyên đóng vai nam chính trẻ tuổi, là một anh chàng đẹp trai xuất chúng. Theo thuật ngữ hiện đại, người như vậy được các chị em gọi là "tiểu thịt tươi". Y nổi đình
nổi đám nhờ gương mặt trẻ trung điển trai, hát kịch cũng rất hay.
Những người phụ nữ Đại Ngụy theo đuổi Hựu Khoan cũng điên cuồng như họ theo đuổi Dịch Quy.
Để nhìn thấy Hựu Khoan, nhiều cô nương ở kinh thành đã chen chúc ở cửa Đào phủ chỉ để lén nhìn y.
Điều này cũng giống như những cô gái hiện đại phát cuồng vì những thần tượng là nam giới.