Ở Rể

Chương 54: C54



Tên tuổi của Tiêu Lâm ở kinh thành ngày càng nổi tiếng, điều không thể tránh khỏi là quá khứ cũ của hắn sẽ bị kẻ nhiều chuyện đào lại.

Trong đó, chuyện hắn đưa đồ cưới đi cầm do, đang cực kì chói tai trong tai Tân phủ.

Trong ngõ nhỏ ở đường lớn, bá tánh bày một dĩa đậu phộng và một ly rượu ra, thảo luận xồn xao. Đường đường là cô gia của nhà họ Tân, sao lại đưa đồ cưới xưa kia đi cầm cố được, chẳng lẽ Tân phủ khồng cho ăn một miếng nào, nên hắn mới nghĩtới dồ cưới?

Trong thời cổ đại, cho dù quyền quý hay thường dân, đồ cưới của vợ chồng son tượng trưng cho sự chung sống hòa hợp, vợ chồng tôn trọng nhau, đợi sau khi trăm năm, đồ cưới sẽ được hạ táng cùng với chủ nhân.

Đồ cưới không chỉ là một bộ đồ, nó còn là biểu tượng quan trọng nhất, thần thánh nhất của các cặp phu thê.

Thế mà Tiêu Lâm lại đưa đi cầm đồ!

Mọi người suy đoán xôn xao, đoán các tình huống cũng chỉ có mấy cái này, một là đói, hai là khó, ba là nghèo, nhưng chưa từng nghĩ hắn phải làm vậy vì người mẹ bị bệnh của mình, tiền cầm đồ kia, ngoài đế mua mấy thứ giấy bút mực ra, còn lại đều tiêu cho người nhà, Tiêu Lâm không dùng tí nào.

Sau khi Tiêu Lâm trở thành giải nguyên, bệ hạ có

ban tặng cho trăm lượng vàng, chuộc một bộ dồ cưới cũng dề như trở bàn tay, nhưng hắn cứ chậm chạp không đi, chẳng lẽ là quên rồi?

Cho dù Tiêu Lâm vì sao không đi chuộc đồ cưới về, nhưng hắn dưa đồ cưới đi cầm chính là làm mất mặt Tân phủ. Mấy ngày trước, Tân lão thái thái có đi dự tiệc, bị mấy người phụ nữ quyền quý nhiều chuyện âm thầm chế giễu, lúc này lão thái thái mới biết cô gia nhà mình đã đi cầm dồ cưới.

Trên bữa tiệc, mặt Tân lão thái thái khồng có chồ nào mà úp vào, lúc thì xanh, lúc thì trắng, cầm đũa cũng không vững, cơm nước cũng nuốt không trôi.


Bà ta thật sự không kiên trì được, rời khỏi bữa tiệc trước, vừa về Tân phủ đã nổi trận lôi định với Tân Phong và Tân Phượng Uyến, đường đường là nhà họ Tân, lại bị bàn tán vì năm mươi lượng! BỊ người ta nhạo báng là giàu mà không có lòng nhân từ, còn ỷ thế hiếp người!

Tân Phong thấy Tân lão thái thái nổi cơn thịnh nộ, ung dung tỉnh bơ ra lệnh cho người đi chuộc dồ cưới ở tiệm cầm đồ về, nào ngờ, ông chủ lợi dụng chuyện Tiêu Lâm trở thành hạng nhất đế làm buôn bán, thu hút không ít người tới đấu giá cạnh tranh, cuối cùng, Tân phủ đành phải cắn răng bỏ ra 3000 lượng, mới mua đồ cưới về được.

Cầm đồ được năm mươi lượng, mà phải dùng ba ngàn lượng mua về, Tân lão thái thái đau xót vô cùng, trong lòng càng tức giận hơn.

Hôm nay Tân Phượng Uyển đưa bộ do cưới này tới, một là muốn chất vấn, hai là mượn bộ đồ cưới làm cớ, để hắn lấy cồng chuộc tội, lệnh cho hắn về ở trong Tân phủ, nếu khồng Tân phủ cứ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ thế này, nói Tân phủ khiến trách cô gia nặng nề như vậy, sau mặt biết đặt mặt mũi Tân phủ vào đâu!

Ai ngờ, Tân Phượng Uyến còn chưa vào cửa nhà họ Tiêu được, cũng không vào được, đã bị chọc tức cho quay về Tân phủ như vậy, tới cả đổ cưới cũng bị vứt ở cửa nhà hắn như rác, Tiêu Lâm muốn thì lấy không muốn thì thôi.

Tân Phượng Uyến tùy hứng sẽ tuyệt đối không ngờ rằng, Tiêu Lâm không nhặt được đồ cưới, mà là bị hai tên trộm luôn để mắt tới nhà họ Tiêu cướp đi.

Tiêu Lâm ăn no uống đủ, ngày nào cũng luyện thư pháp, sống cực kì tự tại đầy đủ. Hắn nào biết đồ cưới mà bần thân đã sớm quăng ra sau đầu, lại khiến Tân phủ tức giận giậm chân, Tân Phong còn ước được đánh đá cho hắn một phát, đánh tới khi nào mắt mũi tai của hắn hộc máu mới hả giận!

Tiêu Lâm không có chấp niệm về do cưới như người cố đại, đồ cưới, chẳng lẽ hắn còn mặc được lần hai à?

Sau này hắn có lấy vợ lần nữa, tất nhiên sẽ là một đám cưới hoành tráng, cũng sẽ không mặc lại đồ cưới cũ. Huống hồ ngày thành thân với Tân Phượng Uyển, hôm ấy Tiêu Hình đã chết rồi, không may mắn.

Cả ngày đó, Tiêu Lâm ngủ tới lúc mặt trời lên


cao, A Thạch hét lên một tiếng đầy hoảng hốt lo sợ, khiến hắn tỉnh dậy.

Hắn lật người, A Thạch vội đẩy cửa tiến vào, tay chân chống xuống đất, như xảy ra chuyện gì lớn lắm: “Cô gia! Không không không! Đại ca! Mau tỉnh dậy, có chuyện rồi, có chuyện lớn rồi!”

“Cái gì?” Tiêu Lâm vần còn mắt mũi nhập nhèm, ngồi dậy với đầu tóc rối bù, quân tử ăn mặc hẳn hoi gì đó, hoàn toàn không tồn tại ở chỗ Tiêu Lâm.

“Rượu! Rượu của chúng ta bị trộm sạch rồi! Chúng ta báo quan đi!” A Thạch vừa áy náy vừa lo lắng, hôm nay lúc cậu ta thức dậy đi ra sân xem, tất cả các vò rượu bị trộm sạch thì không nói, mà tới cả những viên gạch chặn miệng hũ rượu chúng cũng không đế lại.

Riêng nguyên liệu để làm số rượu này đã tiêu hết mười mấy lượng, còn tốn nhiều thời gian dày công ủ rượu, đều là tâm huyết của đại ca cả!

Tiêu Lâm còn cho rằng người nhà có chuyện, trái tim lập tức dâng cao, thì ra là mấy vò rượu bị trộm fôi, vậy chẳng phải vừa lúc sao? Sợ nhất là không có ai trộm đấy, Tiêu Lâm lật người, mơ hồ nói: “Bạch Khởi, kéo A Thạch ra đi.”

“Vâng!” Bạch Khởi luôn đợi ở cửa, kéo A Thạch vừa yếu đuối bất lực vừa khóc không ra nước mắt đi dề như trở bàn tay.

“Đại ca, rượu quý lắm đấy, ít ra cũng phải nghĩ biện pháp chứ…” A Thạch vừa đi ra, vừa cầu xin nói.

Tiêu Lâm nhắm mắt lại, không nhịn được ngáp ngủ nói: “Sau này nếu ngươi lại gọi ta dậy vì mấy chuyện cỏn con này ta sẽ đánh ngươi.”


“ơ…”

“Nếu rượu đã bị trộm đi, thì cứ làm theo cách ta dạy ngươi, ủ thêm mười vò nữa.”

‘Vâng…”

Tiêu Tịnh nhìn A Thạch khóc hu hu đi ra ngoài, cười nói: “Huynh bắt nạt A Thạch, ỷ lớn hiếp nhỏ. Mau thức dậy đi, mẹ nấu trà giải rượu cho huynh rồi, mẹ nói, uống trà xong thì nên đi đọc sách.”

Những ngày này A Thạch đi ủ rượu, Tiêu Lâm đều tự mình kiếm định, không biết đã uống bao nhiêu, mặc dù thân thế không khó chịu, nhưng bà Lâm hiền lành vẫn kiên trì nấu trà giải rượu cho hắn.

Tiêu Lâm bật dậy như cá chép, không buồn ngủ gì, qua nửa tháng nữa là thi Hội, nên chuẩn bị thật tốt mới phải.

Trong Hoa Hạ cổ đại, thi Hương gọi là kì thi mùa thu, thi Hội gọi là kì thi mùa xuân. Thi Hương là kì thi cấp tỉnh, còn thi Hội là kì thi quốc gia.

Tháng ba năm tới sau khi thi Hương, cử nhân vượt qua kì thi Hương, sẽ đi từ các nơi trong nước tới kinh thành để tham gia thi Hội, đến lúc đó chính là văn tài tụ hội, cùng tranh giải cao.

Nhưng tần suất thi của Đại Ngụy là mồi năm một lần, cho nên thời gian thi Hội rất căng thẳng, sau thi Hương hai tháng là phải thi Hội.

Sau thi Hội nửa tháng, chính là thi Đình.

Đại Ngụy không có đường xe lửa, nhưng vận tải đường thủy vần được, cử nhân ở các nơi đã phần sẽ xuất phát từ đường thủy, tiến về kinh thành, nơi không gần nước thì ra roi thúc ngựa, chạy suốt đêm, bao năm qua vì để vào kinh thành đi thi, số ngựa bị cử nhân cưỡi chạy đến chết nhiều không đếm xuể.

Mồi năm thi cử một lần, thời gian ngắn ngủi, thời gian để các cử nhân chuẩn bị cũng không nhiều, cử nhân ngoài kinh thành, trong hai tháng, đa phần đều đang gấp rút lên đường.


Cử nhân ở trong kinh thành, đều đang ồ phủ nhà hoặc phòng học ra sức học toán và thư pháp, chỉ có người không hiểu gì về toán học như Tiêu Lâm, không ở nhà ôn bài cho tốt, còn thu nhận nô lệ Côn Luân ở ngoài Tri Nghĩa Đường.

Rất nhiều cử nhân âm thầm chế giễu hành động tùy tiện của hắn, quả nhiên là người có xuất thân thấp kém, kiến thức chỉ có vậy, tí giải nguyên đã thấy đủ rồi.

Phòng sách nổi tiếng nhất ồ kinh thành, tên là phòng sách Thanh Viên.

Phòng sách Thanh Viên là trường học do quan phủ điều hành, đa phần con cháu của thế gia trong kinh thành, đều đã học một hai năm ở phòng sách Thanh Viên.

Học sĩ có tiếng của Đại Ngụy, trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa bao năm qua, thỉnh thoảng sẽ

tới đây đứng lớp, khi họ giảng dạy là lúc các con cháu thế gia ở kinh thành vui vẻ nhất.

Ai cũng muốn đạt được sự chỉ dạy của các học sĩ và tiến sĩ, đế nâng cao học thức của bản thân, một bước lên mây.

Người có thể vào phòng sách Thanh viên không giàu cũng quý, có không ít con cháu nhà nghèo hèn khát cầu tri thức, nhưng ốêu khồng chặn ngoài cửa, con cháu nhà nghèo hèn bị từ chối ngoài cửa, da coi là khách khí rồi, nếu cứ làm phiền không ngừng, bị đánh cho gần chết cũng là bình thường.

Hôm nay, các con cháu thế gia đã học xong đổ ra ngoài phòng sách Thanh Viên, còn chưa lên xe ngựa, đã bị một mùi rượu nồng đậm thu hút.

Bọn họ lần theo mùi hương, thì ra là có hai con buôn dang bán rượu.

“Người đi qua đi lại, xin đừng bỏ qua! Đây là loại rượu số một ở kinh thành, uống xong là thần tiên cũng không muốn đi đâu!”

Con cháu thế gia nghe vậy thầm nghĩ giọng điệu ngông cuồng quá, quán rượu số một ở kinh thành cũnq khônq dám lấy thần tiên ra đế khoe khoanq đâu!