Ở Rể

Chương 77: C77



Đồng thời, sự kinh ngạc của Tiêu Lâm tới như dời núi lấp biển, sóng dâng cao trong não!

Người Hoa Hạ xuyên qua bốn mươi năm trước, đoán chừng cũng đột nhiên xuyên qua như Tiêu Lâm, người kia hy vọng thông qua bài vè toán cấp ba, định tìm người Hoa Hạ khác.

Vốn Tiêu Lâm còn thấy kì quái, triều đại Đại ngụy này, sức sản xuất không dồi dào, kĩ thuật thì lạc hậu, mà lại có thể tạo ra đao Yển Nguyệt kia của Từ Đạt. Hắn còn cho rằng, đây có lẽ là sở trường của Đại Ngụy.

Bây giờ xem ra, từ lâu vốn dĩ đã có người Hoa Hạ tới đây, đồng thời còn truyền kĩ thuật luyện đồng lại. Côn Ngô Các đã bắt đầu chế tạo kiếm từ năm Đại Ngụy lập nước, hơn nữa còn bắt đầu rèn hàng loạt binh khí, mọi binh khí họ làm ra đều có tên tuổi lừng lẫy.

Nghe nói Côn Ngô Các cũng hợp tác với triều đình, nó truyền dạy kĩ thuật luyện kiếm cho triều đình, khiến sức chiến đấu của Đại Ngụy bỗng được cải thiện.

Chính vì Côn Ngô Các có công, cho nên mới có tư cách mở một kiếm các hùng vũ to lớn như vậy ở kinh thành, đồng thời còn có chỉ nhánh ở các nơi trong Đại Ngụy, mô hình kinh doanh điển hình của hiện đại.


Các kiếm các nhỏ khác, kiếm họ bán chỉ từ một đến năm lượng. Nhưng bất kể loại kiếm nào trong Côn Ngô Các, mở miệng là năm mươi lượng, còn là vàng.

Sau khi Tiêu Lâm xem đề xong, vội hỏi: “Người ra đề, có ở Côn Ngô Các?”

Vốn dĩ mặt Tiêu Lâm đầy tự tin, chưởng quầy còn ôm một tia hy vọng, bây giờ thấy mặt Tiêu Lâm toàn kinh ngạc, chưởng quầy hừ một tiếng, người Côn Ngô Các không thích nhất chính là con cháu kinh thành luôn kiêu ngạo tự phụ, những kẻ tự cho là đúng này.

Vốn cho rằng cuối cùng cũng được một người có học vấn, kết quả vẫn là kẻ đần độn, chỉ có tự tin, tốt mã dẻ cùi.

Ông ta nhắc nhở nhiều rồi, người này cứ nhất quyết dùng năm mươi lượng vàng để lấy đề, bây giờ không đáp được đề, còn dám hỏi tổ tông của Côn Ngô Các!

Côn Ngô Các ghét nhất là kẻ tiêu tiền tới mua vui, đa phần con cháu kinh thành đều tùy hứng như vậy, dựa vào mình có tiền, ngày ngày tới đòi lấy kiếm hạng nhất, kết quả không có một đáp án nào chính xác.

Phung phí năm mươi lượng vàng, mấy người này cũng không để ý, hi hi ha ha đi mất. Chưởng quầy chỉ cảm thấy thanh kiếm thần mà tổ tiên để lại không được tôn trọng, cũng cực kì bài xích con cháu kinh thành.

Bây giờ Tiêu Lâm cũng là đức tính như vậy, chẳng có bản lĩnh, tội gì vừa tới đã đòi lấy kiếm hạng nhất?

Chưởng quầy hừ nói: “Kiếm hạng nhất này, là do tổ tiên Côn Ngô Các chế tạo. Tổ tiên nói, chỉ có người trung dũng sáng suốt nhất, mới xứng với kiếm này! Nếu công tử không đáp được, mời về đi.”


Người làm thuê của Côn Ngô Các xùy hàng loạt, lại có một tên có tiếng không có miếng, phung phí năm mươi lượng này cũng tốt, tránh vô cớ vấy bẩn kiếm hạng nhất của Côn Ngô Các!

Nếu đã là tổ tiên, vậy xem ra vị huynh đệ này không còn nữa rồi, Tiêu Lâm lắc đầu, thương tiếc vô cùng. Đại huynh đệ à, vì sao ngươi chỉ để lại một kĩ thuật luyện kiếm chứ? Tốt xấu gì cũng phải cải thiện kinh tế và điều kiện sinh hoạt của Đại Ngụy trước đã chứ! Như vậy thì Tiêu Lâm mới không cần lao tâm khổ tứ cải tạo đám ngốc kia thế này!

Có điều, ít nhất đại huynh đệ cũng đã để lại cho người đồng hương hắn một thanh kiếm tốt, xứng với Bạch Khởi, vậy là đủ rồi!

Nói là câu đối, thật ra không bằng nói là một ám hiệu của Hoa Hạ. Đối với người Đại Ngụy mà nói, tất nhiên là khó hiểu, nhưng đối với người Hoa Hạ thì cực kì đơn giản.

“Lấy bút tới đây!” Tiêu Lâm vung tay áo, khí thế lãm liệt.

Chưởng quầy và đám người làm thuê ngơ ngác, như đang chê cười, chả thèm động đậy.


“Chưởng quầy, ta bảo lấy bút.” Tiêu Lâm khẽ cười.

“Công tử... Muốn trả lời ư?” Chưởng quầy không dám tin, trên mặt Tiêu Lâm không có tí do dự nào, cực kì tự tin, so với những tên con cháu kinh thành cau mày khổ não trước kia, có vẻ hắn thật sự trả lời được.

“Đừng bảo hắn muốn viết bậy nhá?” . Xi𝙣‎ ủ𝙣g‎ hộ‎ chú𝙣g‎ 𝘵ôi‎ 𝘵ại‎ {‎ T𝑟ù𝗆T‎ 𝑟𝐮𝑦ệ𝙣.𝒱𝗡‎ }

“Biết đâu được! Đừng quên, có không ít công tử kinh thành đều viết bừa mà, không hiểu cũng giả vờ là hiểu!”

Các người làm thuê bàn luận xì xầm, Tiêu Lâm giơ tay: “Chưởng quầy?”