Ở Rể

Chương 93: C93



Vẻ mặt Tiêu Lâm không đẹp, Chu Hành càng đắc ý. Hắn ta đứng thẳng người, không ngừng nhớ lại: “Nàng còn tự tay lấy một chén canh mộc nhĩ trắng cho ta, vô cùng ngon miệng. Nhưng chắc Tiêu giải nguyên không biết mộc nhĩ trăng là cái gì. Thứ này vô cùng quý giá, chỉ được hoàng tộc ban cho mới có".

Mộc nhĩ trắng thời cổ đại rất quý giá, khó trông, một đóa mộc nhĩ trắng trị giá hai mươi lượng bạc.

Ở thế kỷ hai mươi mốt, mộc nhĩ trắng uống như nước hàng ngày cũng chẳng thành vấn đề.

Đương nhiên Tiêu Lâm không để ý đến mộc nhĩ trắng, vẻ mặt hắn càng lúc càng lạnh lẽo. Chu Hành che miệng nói nhỏ bên tai Tiêu Lâm: “Nương tử nhà mình tự tay múc canh cho người đàn ông khác, Tiêu giải nguyên, không biết trong lòng ngươi có cảm tưởng gì?”.

Có cảm tưởng gì? Mắt Tiêu Lâm xoay tròn, đương nhiên là muốn đánh chết kẻ này.

“Haizz, Tiêu giải nguyên đừng kích động, ta không mang theo hộ vệ. Theo chế độ, ngươi không được để tên ngốc ở sau lưng ngươi đánh ta”. Trước kia Chu Hành luôn ra vẻ quân tử nhẹ nhàng, hôm nay cứ chọc giận Tiêu Lâm, giống như sợ Tiêu Lâm không ra tay vậy.

Tiêu Lâm hiểu ra, hắn cầm lấy hộp bút lông: “Bạch Khởi, ngươi về trước đi”.


Bạch Khởi lạnh lùng nhìn Chu Hành chằm chằm. Chu Hành đắc ý phe phẩy quạt, nô bộc bên cạnh hùa theo chủ nhân xem thường người khác: “Đồ chó, còn không cút đi!”.

Bạch Khởi siết chặt nắm đấm. Tiêu Lâm dùng ánh mắt kiên định bảo hắn ta rời đi, hắn ta chỉ đành đi trước. Trước khi đi, Bạch Khởi liên tục ngoái đầu. Ngày trước xảy ra xung đột, hắn ta luôn ở bên chủ nhân, nếu hôm nay Chu Hành tiếp tục lấn lướt thì phải thu dọn tàn cục thế nào?

Tiêu Lâm không lo lăng, hắn hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện thu dọn tàn cục.

Tiêu Lâm nhẹ nhàng đặt hộp bút lông sang bên, dù sao cũng là đồ dùng để thi, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Hắn sửa sang ống tay áo, võ võ nơi vai, hít sâu một hơi, đứng trước mặt Chu Hành, mỉm cười nói: “Chu Hành, lúc nấy ngươi nói gì, ta chưa nghe rõ, ngươi nói lại lần nữa xem?”.

Nô bộc của Chu Hành quát lên: “Tiêu Lâm! Ngươi dám gọi thẳng tên của công tử! Ngươi chỉ là thủ khoa kỳ thi Hương, sao dám vô lễ như vậy?”.

Một tên nô bộc nho nhỏ quát lớn tiếng như vậy ra thể thống gì? Tiêu Lâm nổi giận, vung tay tát cho kẻ đó một bạt tai, tốc độ nhanh như chớp, những người khác đều sửng sốt.

“Một con chó mà cũng xứng sủa trước mặt Tiêu Lâm ta?”, ánh mắt Tiêu Lâm lạnh như băng, lạnh lùng nói.

Nô bộc còn chưa kịp phản ứng lại, nửa mặt bên kia lại hứng một cái tát, lực tay rất mạnh, cả khuôn mặt lập tức sưng vù.

Tiêu Lâm tiến tới trước, nghiến răng nghiến lợi, giống như sắp xé nát người trước mặt: “Hộ vệ của Tiêu Lâm ta mà ngươi dám nói là đồ chó?”.


Nô bộc run rẩy, chân đứng không vững, sợ hãi lùi về sau hai bước. Có câu không nể mặt Tăng cũng nể mặt Phật, đánh chó phải nể mặt chủ, hiển nhiên Tiêu Lâm hoàn toàn không nể mặt Chu Hành.

“Tiêu Lâm! Ngươi!", Chu Hành hét lên, lúc này mới hiểu hắn đang trút giận cho Bạch Khởi. Vì một kẻ nô lệ Côn Luân mà dám ra tay với người của mình.

“Ta thì sao?”, Tiêu Lâm quay đầu lại, khiến Chu Hành rùng mình, nhất thời không nói được lời nào.

Chu Hành nhiều lần gây chuyện, đúng là tai họa không thể không trừ.

Hắn bước tới trước một bước, nhìn chằm chằm vào mắt Chu Hành: “Lúc nấy ngươi nói gì? Nói lại lần nữa xem?”.

Hắn tràn đầy khí thế, lửa giận trong mắt gần như sắp nuốt chứng Chu Hành.

Chu Hành phe phẩy quạt, hơi chột dạ: “Ta... Ta nói gì, ta chỉ nhận chén canh của nàng ấy. Sao? Ngươi muốn đánh ta? Tiêu Lâm, ta nói cho ngươi biết, hôm nay là ngày thi Hội, ẩu đả trước cuộc thi sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thii”.

Người không biết rõ tình hình bàn tán xôn xao. Nàng ấy là ai, vì sao Tiêu Lâm lại giận như vậy?


“Một người nộp giấy trắng như ta mà sợ cái này?”.

Tiêu Lâm lạnh lùng đáp. Chu Hành sửng sốt. Tiêu Lâm rớt bảng không quan trọng, nhưng Chu Hành phải dựa vào cuộc thi Hội để vào triều. Hôm nay hắn ta muốn sỉ nhục Tiêu Lâm, chắc hẳn người dựa vào cuộc thi Hội để trở mình như Tiêu Lâm chắc chắn không dám ra tay trước trường thi.

Tiêu Lâm lại dám!

Hắn không cần có tiền đồ nữa sao?

Cho dù Tiêu Lâm không cần, Chu Hành thì cần!

Hai người giằng co giương cung bạt kiếm, Ngụy Thanh thấy vậy muốn lên can ngăn. Tuy nhiên, Tiêu Lâm ra hiệu bằng ánh mắt cho Ngụy Thanh, nếu ngăn cản thì sẽ không thể làm bạn. Ngụy Thanh hiểu ý, không dám tiến lên nửa bước.