O Tâm Cơ - A Quỷ Kế

Chương 23: Tôi chính là muốn cậu ta nhịn đến chết!



Phó Kỳ Hâm nóng ran đến phát điên mất, phía dưới không ngừng ham muốn, hai đầu gối cậu liên tục cọ xát, thế nhưng cảm giác ngứa ngáy vẫn không dừng lại.

"Hèn gì... hèn gì Alpha bọn họ nghỉ nhiều đến vậy, hóa ra đều là vì kỳ mẫn cảm. Mình lại quên mất..."

Phó Kỳ Hâm không thể ở lại đây lâu, cậu buộc phải làm theo nguyên tác, tự mình giải quyết kỳ phát tình này.

"001, ngoại trừ thông báo mấy cái chuyện này ngươi còn làm gì có ích được không vậy?"

"Phía trước bảy trăm mét có xe của nam chủ, vào trong sẽ tránh được pheromone lan tỏa xung quanh."

"Xe của Dư Niên...?"

Dữ Quân Phàm ngồi xuống bên cạnh Phó Kỳ Hâm, thấy sắc mặt cậu không ổn liền chạm nhẹ vào vai.

"Kỳ Hâm, cậu sao vậy..."

"A..."

Bàn tay mát lạnh chạm vào kích thích thích xúc cảm của Phó Kỳ Hâm, cả cơ thể run lên không ngớt, phía dưới lại càng co thắt dữ dội, muốn chạm vào.

"Không... không có gì."

Phó Kỳ Hâm lập tức đứng dậy, cậu chạy thật nhanh về phía bìa rừng, thật may rằng bảo vệ của khu vực ấy vừa lúc đang giải quyết đại sự, thuận lợi để cậu vượt rào ra khỏi vùng an toàn.

Mùi hương anh túc thơm nồng thoáng qua không khí, Dữ Quân Phàm ngửi được rất rõ ràng. Nhìn thấy cậu đột nhiên chạy vào vùng cấm, anh lập tức ý thức ra được sự việc, vội vã đuổi theo sau.

Phó Đông lấy điện thoại gọi cho Dư Niên, hắn vẫn còn đang thăm thả đứng trước con suối trong vắt.



"Chú Phó, có chuyện gì vậy?"

"Dư Niên, Kỳ Hâm đâu rồi? Chú quên không dặn thằng bé, hôm nay... hôm nay là kỳ phát tình của nó."

Dư Niên quay lại về phía lều trại, không thấy bóng dáng Phó Kỳ Hâm đâu cả. Cậu lại thoáng ngửi thấy hương anh túc đâu đây, nhìn qua mới phát hiện Dữ Quân Phàm đang chạy vào khu vực cấm. Hắn trả lời nhanh.

"Cháu sẽ lo liệu."

Dư Niên lập tức dập máy, hắn chạy đến kéo Ngọc Cẩm Ninh đang chuẩn bị về lều, nói nhỏ.

"Giúp chúng tôi che giấu."

Nói rồi, hắn nhanh như cắt chạy vào khu vực cấm, băng qua hàng rào ngăn cách. Ngọc Cẩm Ninh chưa hiểu gì, cậu lại chẳng dám gọi lớn, cứ thế nhìn thân ảnh ấy biến mất trong bóng đêm.

Về lại lều, trong lều rộng lớn lại chẳng có lấy một ai, Ngọc Cẩm Ninh khi này mới hiểu chuyện, trong lòng dâng lên nỗi lo sợ.

Phó Kỳ Hâm tìm đến được chiếc xe ấy, không ngờ rằng Dư Niên lại bất cẩn không khóa cửa xe khiến cậu dễ dàng chui vào trong.

"Hộc... bí... bí quá..."

Cậu khẽ rên lên, tuyến thể đã phả ra mùi hương anh túc nồng đậm bao trọn khắp cả chiếc xe. Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập chạy tới, Dữ Quân Phàm xuất hiện ở ngay trước mặt.

"Kỳ Hâm, Kỳ Hâm cậu... cậu..."

Phó Kỳ Hâm toàn thân nóng ran như lửa đốt, gương mặt ửng đỏ túa mồ hôi lạnh, đem theo pheromone xâm nhập bao trinh lấy Dữ Quân Phàm. Cậu là Alpha, không có sức kháng cự trước một Omega mềm ngọt thế này, cơ thể không tự chủ mà tiến sâu vào trong.



"Quân Phàm... ra... khỏi đây đi... a... tôi..."

"Kỳ Hâm... tôi... xin lỗi... tôi... có thể giúp cậu..."

Dữ Quân Phàm ôm lấy hai vai của cậu, bàn tay di chuyển lên gương mặt đỏ ửng đang thèm khát kia, anh rướn người đè lên cậu, hoàn toàn bị mất đi ý thức, cánh môi mềm ẩm muốn giải thoát cho người kia.

"Thằng khốn!"

Cổ cáo của Dữ Quân Phàm bị một lực nắm chặt lấy kéo ra đằng sau, Dư Niên sát khí đằng đằng, ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người nhìn anh. Hắn đấm một cú thật mạnh vào miệng khiến cho Dữ Quân Phàm lảo đảo, cơ thể đã bị Omega kia quyến rũ làm cho mất hết sức lực.

"Con mẹ nó Phó Kỳ Hâm! Tôi lầm rồi, cái loại Omega như cậu luôn đầy rẫy những thủ đoạn!"

Hắn kéo Dữ Quân Phàm lên, ném anh ra phía xa khỏi chiếc xe, lại đóng kín cửa, không để cho pheromone kia phát tán ra ngoài. Anh đôi chút tỉnh táo, ánh mắt hoang mang như tự trách cứ bản thân.

"Dữ Quân Phàm tôi nói cho cậu biết, Phó Kỳ Hâm là Omega của tôi, cậu ta có chết trong kỳ phát tình này cũng không đến lượt cậu!"

"Dư Niên, Kỳ Hâm không thể nhịn... chúng ta... chúng ta tìm thuốc ức chế..."

Dư Niên cười hắt, căn bản không có ý muốn hợp tác với Alpha vừa bị kiểm soát kia.

"Tôi chính là muốn cậu ta nhịn đến chết!"

Nói rồi, hắn đẩy Dữ Quân Phàm ngã xuống, bản thân trèo lên xe, đánh lái rời đi. Phó Kỳ Hâm ngồi ở hàng ghế sau khó chịu đến điên cuồng, hai tai như bị khỏa lấp đi, mùi trầm hương nồng đậm kích thích phía dưới giật nảy, một vết ẩm ướt loang ra, ngượng vô cùng.

"Phó Kỳ Hâm, đến cả kỳ phát tình cũng đem ra dùng rồi, cậu còn có thủ đoạn ghê tởm nào nữa, đem ra hết đi?"

Hai tai của cậu như ù đi, không nghe thấy một chút gì, đầu óc quay cuồng trong cơn dày xé của kỳ phát tình.