O Tâm Cơ - A Quỷ Kế

Chương 25



"Á...!!!"

Dư Niên nắm lấy hai bả vai ửng hồng lật người cậu lại, thu đầu gối quỳ xuống đất, hai trái đào căng tròn bóng bẩy lại khẽ run lên. Alpha xấu xa ấy không hung hãn tiến vào, lại chỉ cố ý trêu đùa bên ngoài, để cho đại Dư Niên và tiểu Kỳ Hâm cọ xát, khoái cảm đột ngột dâng lên khiến hắn cũng không nhịn được mà suýt bắn.

"Chậc... tiểu tử nhà cậu cũng không tồi."

"Ngứa quá... đừng cọ nữa... đừng cọ chỗ ấy... hức... ư..."

Động huyệt co giật từng chút một như ham muốn cầu xin Dư Niên hãy quan tâm đến nó, Phó Kỳ Hâm ngứa đến phát điên, đầu gối cũng tự ý dang rộng ra, hai trái đào đỏ ửng dâng cao lên mời gọi.

"Omega, cậu d âm đãng hơn tôi nghĩ đấy, ha!"

"Tên khốn, im miệng đi!"

Dư Niên nhếch khóe miệng, không báo trước mà đưa hai ngón tay vào *** *****, mạnh bạo ra vào.

"Á... đau..."

"Mới có hai ngón đã kêu như vậy, có muốn chứa của tôi không?"

Alpha thì thầm bên tai, thuận tiện cắn lấy vành tai đang đỏ ửng khiến cho Omega càng trở nên mẫn cảm, gương mặt đã đỏ hơn trái cà chua.

"Tôi không..."

Dư Niên mạnh mẽ ra vào, dòng nước ngọt ngào cũng theo nhịp mà tuôn ra, thuận lợi để hắn cho thêm một ngón tay. Phó Kỳ Hâm hai mắt đã không còn ý thức, tâm trí bị phủ đầy bởi khoái cảm cùng mùi hương trầm nồng nặc, phía dưới vừa đau nhưng cũng vừa sướng không thôi, miệng nhỏ rỉ ra một dòng nước ngọt đậm mùi kẹo.

"Omega, muốn của tôi chứ?"

"Muốn... a... muốn sâu nữa... ức... muốn nữa..."

"Vậy tôi chiều cậu."

Ba ngón tay đột ngột bị rút ra, đỉnh điểm vừa muốn cao trào đã bị ngừng lại, Phó Kỳ Hâm chưa kịp nuối tiếc, hung khí vừa nhọn vừa nóng ran đã liên tục muốn tiến vào trong. Dư niên nắm chặt lấy cánh mông đỏ ửng, cố mở ra thật lớn, hắn gừ lên như một con thú hoang.



"Hừ! Omega cậu mở rộng ra một chút!"

"Đau... từ từ thôi... tôi đau..."

Cự long không ngừng muốn tiến vào hậu huyệt nhỏ, rõ ràng đã nới ra, nhưng rốt cuộc vẫn rất khó để tiến nào. Hắn không tin không đâm được, hông lớn đẩy mạnh một cái, Phó Kỳ Hâm cơ bụng căng trướng, mặt mày hoảng hốt hét lên thật lớn.

"Á! Đau... đau quá Dư Niên... đau..."

Hắn cũng là lần đầu làm chuyện này, không biết chừng mực, càng không biết thương hoa tiếc ngọc mà liên tục ra vào, đưa hông đều đặn theo từng nhịp, giã như vũ bão!

Chiếc ô tô bên ngoài rung lên không ngớt, nếu không biết còn tưởng bên trong đang mở tiệc!

"Hức... đau quá... Dư Niên... chậm thôi... ư... ư... tôi... tôi rách mất... a..."

Hung khí to lớn vẫn luân chuyển không ngừng, cành nhanh càng kích thích, tiểu Kỳ Hâm không biết đã phóng thích bao nhiêu dịch ngọt hiếm hoi, cơ thể rung chuyển tràn ngập mồ hôi, tiểu đậu lại bị hắn cùng lúc vê nghịch đến phát điên, phía cự long trôi ra ngoài một tia máu đỏ lịm.

"A... a... chậm lại... ức... đau... Dư Niên..."

Phó Kỳ Hâm không chịu nổi vậy lớn đột ngột thế này, cánh hoa nhỏ không ngừng siết chặt lại vô tình hành hạ người anh em của Dư Niên đến phát điên! Hắn ta bế phốc Omega lên tay, đặt cậu ngồi xuống giữa hai chân của mình.

"Thả ra tên khốn này! Cậu ngậm đứt thằng em tôi rồi đấy!"

"Nhưng đau... tôi đau..."

Dư Niên không có ý nhẹ nhàng, hắn còn chưa khám phá hết động nhỏ bên trong, hắn vẫn tham lam muốn chạm đến cửa tử cung ấm áp kia, yên vị nằm trong đó.

"Muốn không đau? Được, cậu tự nhấp đi."

Cần đơn vị ngại ngùng tăng vọt lên tận một ngàn, Phó Kỳ Hâm làm sao có thể tự nhấp? Dư Niên thong thả đỡ lấy cặp mông bóng bẩy bị phủ đầy bởi nước trắng, khuôn miệng lộ ra ý cười nham hiểm, lại không ngừng hít hà hương thơm nồng đậm từ tuyến thể của Omega sau gáy.

Phó Kỳ Hâm thực sự rất ngứa ở bên trong, cậu không muốn, cậu không muốn nhưng cái hông nhỏ cứ chẳng nghe lời, tự động nhấn xuống, chỉ một chút lại nhấc lên, đều đặn nhưng không có tiến triển, thỉnh thoảng còn khẽ rên lên một tiếng.



"Ha... ưm... a... còn... đau... ư..."

Dư Niên không đủ kiên nhẫn đợi Omega kia làm ra chuyện, hắn không báo trước mà buông tay ra, cự long đột ngột chạm đến điểm nhạy cảm, Phó Kỳ Hâm rướn người, ngón chân nhón lên đến cực điểm, cao trào đem toàn bộ cảm giác lạ đưa hết ra ngoài.

"Á! Hư... a..."

Phụt!

Chất dịch phóng đãng bắn ra làm vấy bẩn hàng ghế trước mặt, Phó Kỳ Hâm xụi lơ, hai tay bị trói ửng đỏ bám chặt vào thành ghế, một giây sau đã nhói lên bởi chuyển động bất ngờ của vật thể nóng ran đang ngự trị nơi bụng dưới.

"Á... á... Dư Niên... nhanh quá... ưm... sâu quá, tôi rách... mất... ư..."

Dư Niên đưa lưỡi cuốn lấy những giọt mồ hôi thơm nồng hương anh túc nơi bả vai, lại đùa nghịch quanh tuyến thể nhưng tuyệt nhiên không có ý định cắn vào nó. Alpha này có sức kháng cự vô cùng lớn, phía dưới ra vào đầy ẩm ướt, bên trên lại đùa nghịch tuốt lộng tiểu Kỳ Hâm, dày vò khiến cậu phát điên nhưng không ban phát bất cứ sự dịu dàng nào.

"Omega, tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có phát tình tôi cũng sẽ không bao giờ đánh dấu cậu."

Cự long chà sát chạm đến tận đáy tử cung, chính hắn cũng bị cái động nhỏ kia thuần phục đếm cao trào, hắn biết ý mà rút thật mạnh vũ khí của mình, đám nhóc vô tội đều bị bắn ra ngoài không sót một đứa.

"Hư... a..."

Toàn thân của Phó Kỳ Hâm đều xuất hiện những vết đỏ hoan ái, trên ghế khắp nơi đều dính phải dịch đục trắng xóa, mùi hương anh túc hòa cùng với hương trầm đặc quánh, chỉ cần một chút phát tán liền câu dẫn cả trường chạy tới.

Phó Kỳ Hâm đã không còn chút sức lực nào, cậu nằm trên ghế, cả cơ thể co rúm lại, đỏ ửng những vết cắn của Dư Niên, nhưng duy nhất nơi tuyến thể lại thật sạch sẽ.

001 bất chợt xuất hiện, hệ thống tuyệt đối không nhìn.

"Người chơi có cần giúp gì không?"

"001 cái tên... đáng ghét! Mau giúp ông đây ức chế kỳ phát tình lại, cúc hoa sẽ nát mất!"

"Tình huống cấp bách, 001 sẽ giúp người chơi mua chịu vật phẩm, điểm tích lũy -100."

"Con mẹ nó! Sao ngươi không nói có thể mua chịu!"