"Ba, mẹ, hai người đang chuẩn bị đồ thế này là đi đâu vậy?"
Phó Kỳ Hâm trở về với chú gấu Tapot trên tay, có chút ngỡ ngàng khi thấy ba mẹ đều đang chuẩn bị quần áo vào vali. Phó Đông vừa xếp đồ, vừa cười cười.
"Ba mẹ chuẩn bị đi du lịch."
"Du lịch? Sao lại đi vào thời gian này? Con còn đang học mà..."
Bà Phó cười tủm, không gian riêng của hai người đương nhiên phải đi giờ này rồi! Để đến khi Phó Kỳ Hâm được nghỉ phải dẫn đi cùng, còn gì là riêng tư?
Bà đứng dậy, xoa đầu cậu.
"Chuyện học của con quan trọng, với lại trong thời gian này ít người đi, đỡ đông đúc."
Phó Kỳ Hâm phùng miệng, rõ ràng là cố ý, rõ ràng là muốn ném cậu ở nhà một mình. Trong cái ngôi nhà cô quạnh này, cậu cảm thấy thật lạnh lẽo mà!
"Kỳ Hâm, để con ở nhà một mình ba mẹ cũng không yên tâm. Ba mẹ nói trước với lão Dư rồi, ngày mai sẽ đưa con sang bên đó ở tạm mấy hôm đến khi ba mẹ về."
"Hả? Cái... cái gì?"
Phó Kỳ Hâm há hốc miệng, bình thường đến nhà Dư Niên ăn một bữa cơm thôi cũng đã áp lực không yên, bây giờ còn đến đó ở vài hôm, cậu sẽ bị Dư Niên hành hạ chết mất!
"Không được không được, con vẫn nên ở nhà thì hơn..."
Phó Đông quay ngoắt thái độ, ông chậc miệng.
"Ba đã nói với lão Dư rồi, ngày mai đến, con cũng chuẩn bị đi."
"Không mà..."
"Hâm Hâm, con với Dư Niên cãi nhau à?"
Phó Kỳ Hâm lập tức lắc đầu. Quan hệ của bọn họ trước giờ đâu có tốt, sao lại nói cãi nhau?
"Không có, chỉ là ở nhà con thấy thoải mái hơn thôi. Mẹ, con không muốn làm phiền Dư gia."
"Sao lại nói làm phiền được? Không sao, ông Dư cũng đồng ý rồi, con cứ thoải mái đi."
Bà Phó nói xong cũng quay lại sắp xếp đồ của mình. Phó Kỳ Hâm vò đầu bứt tai, những ngày tháng sau này cậu phải sống sao?
"Người chơi, sao cậu có vẻ khó xử vậy?"
"Ở với một tên luôn có ác ý với mình, ngươi nói xem, tôi nên vui hay nên buồn?"
"Người chơi đừng quá lo lắng. Chỉ số hảo cảm của nam chủ bây giờ tăng lên rất nhiều, điểm tích lũy của người chơi đã ở mức an toàn!"
"An toàn? Được cộng rất nhiều sao. Vậy điểm của tôi hiện tại là bao nhiêu?"
Phó Kỳ Hâm trở nên hào hứng. Cứ đà này cậu nhất định sẽ kiếm được vật phẩm có ích!
"Điểm tích lũy hiện tại: 0."
Phó Kỳ Hâm giật mình. Cậu đúng là không nên trông chờ gì. Người ta thì đến hàng nghìn điểm tích lũy, cậu đâu đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, chơi đến nửa tập cũng chỉ có 0 điểm. Thật không biết mắng bản thân hay mắng 001 dỏm nữa!
Cuối cùng, Phó Kỳ Hâm cũng thuận theo gia đình, ngay sáng hôm sau đã được gửi đến Dư gia. Dư Trang Vũ vẫn rất vui vẻ chào đón họ, bên trong nhà chính là Dư Niên. Hôm nay là chủ nhật, có lẽ sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.
"Vậy mọi chuyện nhờ vào ông nhé. Vợ chồng tôi đi vài ngày nữa sẽ về."
Dư Trang Vũ gật gật, còn cố ý nói nhỏ.
"Đi cả tháng rồi về cũng được, về muộn một chút, ha."
Hai người như hiểu được ý nhau lại phá lên cười.
Rốt cuộc, Phó Kỳ Hâm lại phải đối mặt với Alpha mặt lạnh lúc nào cũng cau có kia.
"Chú Dư, vậy cháu sẽ ngủ ở đâu?"
"Ừm... ây chết, già rồi, ta không nhớ nên quên dọn dẹp phòng mới, tạm thời cháu..."
Còn chưa kịp nói hết câu, Quách Đình đã nhanh miệng trả lời.
"Cậu Phó sẽ ở trên tầng hai, phòng tôi đã lau dọn cẩn thận, còn là phòng sát bên cạnh cậu chủ nữa."
"Vâng, cháu cảm ơn ạ!"
"À, cậu chủ có thể đưa cậu Phó lên được không, tôi còn dở việc."
Dư Niên không nói gì, chỉ đứng dậy đi phía trước. Phó Kỳ Hâm cũng nhanh chóng chạy theo đằng sau.
Quách Đình mỉm cười, chắc như đinh đóng cột lần này lão gia nhất định sẽ khen thưởng mình. Có vẻ ông cười hơi sớm, còn chưa mở miệng nhận công đã bị Dư Trang Vũ dùng gậy đánh một cái vào mông.
"Lẻo mép! Lẻo mép! Ai cho ông nói vậy, hả?"
"Lão... lão gia, tôi... tôi đã cố ý dọn phòng ngay cạnh thiếu gia rồi, không phải tôi nên được khen thưởng hay sao?"
"Thưởng cái đầu ông ấy! Này lão Quách, đầu ông cũng hai thứ tóc rồi, sao không suy nghĩ thấu đáo một chút? Bọn trẻ lớn rồi, ông không muốn lão già ốm yếu này có cháu bế bồng sao?"
"Tôi..."
Quách Đình lúc này mới hiểu ra, cái sự nhiệt tình của ông hình như đã phá hỏng một thế hệ trẻ sau này rồi.
Dư Niên đưa Phó Kỳ Hâm đến phòng của mình, chỉ hờ hững chỉ.
"Trong đó."
"Ồ..."
Cậu còn chưa kịp bước vào, hắn đã kéo tay cậu lại ép sát vách tường, lông mày nhíu lại.
"Tôi nói cho cậu biết. Tôi ghét nhất ồn ào nên đêm đến tốt nhất đừng làm ra bất cứ tiếng động nào, nhớ chưa?"
Phó Kỳ Hâm cũng cạn lời, hắn luôn nhắc nhở người khác như vậy sao?
"Tôi biết rồi."
Dư Niên buông tay ra, lại một mặt lạnh lùng xuống dưới nhà. Cậu vào trong phòng sắp xếp lại một số đồ đạc, mãi lâu sau đó mới xuống dưới. Đứng ở hành lang cầu thang, Phó Kỳ Hâm có loáng thoáng nghe thấy tiếng nói của Dư Niên và ba hắn.
"Ba, con đi một mình được rồi, không cần cậu ấy đi theo đâu."
"Sao lại không cần? Đương nhiên là phải đưa Kỳ Hâm đi theo rồi. Hơn nữa sau này cho dù đi đâu cũng phải có thằng bé đi cùng, nhớ chưa?"
Dư Niên thở dài, hắn không muốn trở nên gắt gỏng trước mặt ba mình, nhưng hắn thật sự không muốn Phó Kỳ Hâm đi cùng một chút nào. Hắn lại nhẹ giọng.
"Tính cách của Lạc Vân Hy ba cũng biết rồi, đưa Kỳ Hâm theo con sợ sẽ xảy ra rắc rối mất. Ngay từ đầu ba không nên nhận việc đưa cậu ta về đây."
Dư Trang Vũ thở dài.
"Ta cũng đâu có muốn? Nhưng dù sao Lạc gia cũng đã có lời, cho dù họ hàng xa nhưng trước đó họ cũng giúp đỡ chúng ta rất nhiều, ba không thể từ chối."
"Cứ như vậy đi, con đưa theo Kỳ Hâm, đón thằng bé."
Phó Kỳ Hâm khi này cũng đi xuống, cậu chỉ nghe loáng thoáng vài lời, không hiểu được hết câu chuyện. Vừa nhìn thấy cậu, Phó Đông liền gọi lại.
"Kỳ Hâm, lại đây."
Cậu cũng ngoan ngoãn chạy đến.
"Bây giờ cháu cùng Dư Niên đến sân bay đón người nhé."
"Đón ai ạ?"
"Là một người cháu họ xa. Ta nghĩ cháu ở đây cũng nhàm chán, cùng Dư Niên đi đây đi đó cho đỡ bí bách."
Phó Kỳ Hâm nhận được lời cũng không dám từ chối. Cậu nhìn lên sắc mặt của Dư Niên, hắn vẫn vậy không đổi, chắc có lẽ Dư Trang Vũ ở đây nên mới im lặng không nói gì.
Lên trên xe, Phó Kỳ Hâm cũng ngồi ở dưới ghế sau, thấy sắc mặt của Dư Niên không được tốt, cậu liền đề xuất.
"Hay là... cậu thả tôi xuống một nơi nào đó, đón người xong thì quay lại đón tôi."
Hắn chỉ nói một câu.
"Phiền phức. Im lặng ngồi yên đó đi."
Phó Kỳ Hâm cũng không nói gì, cậu chỉ hiếu kỳ, người mà Dư Niên đón sắp tới là ai mà khiến hắn không vui vì sự có mặt của cậu như vậy?
Suy nghĩ lung tung suốt một đoạn đường, họ cuối cùng cũng đến sân bay. Phó Kỳ Hâm ngồi bên cạnh Dư Niên nhìn xung quanh một lượt, muốn xem xem nhân vậy mà Alpha mỏ hỗn này quan tâm rốt cuộc có lai lịch thế nào.
Từ phía đằng xa, một cậu thanh niên với mái tóc vàng xoăn chạy đến, một gương mặt trắng nõn với đôi mắt tròn xoe màu đen tuyền xinh đẹp. Nụ cười với hai má lúm đồng tiền rạng rỡ, còn có thêm hai chiếc răng thỏ đáng yêu. Từng đường nét trên gương mặt đều mảnh mai, xinh đẹp đến mê người. Một Omega như Phó Kỳ Hâm cũng không khỏi tròn mắt thán phục.
"Niên ca ca!"
Cậu ta cười tươi hơn khi nhìn thấy Dư Niên đứng dậy, khi còn cách hắn không xa, cậu liền bỏ luôn vali trên tay mà chạy thẳng tới ôm chầm lấy Dư Niên, hai chân vừa dài vừa thon quắp lên hông hắn, còn hôn một cái vào má hắn.
"Em nhớ anh quá!"
Phó Kỳ Hâm nhìn thấy cảnh tượng này đã đơ ra như một khúc gỗ, hai tay run rẩy muốn vươn tới nhưng dường như họ lại ở rất xa. Điều mà cậu không ngờ tới nhất chính là Dư Niên chấp nhận cái hôn ấy, cũng không quá khích khi bị một người khác bám lấy mình.
Cậu ta ôm chặt một lúc mới nhảy xuống, hai tay vẫn không rời khỏi cơ thể của Dư Niên.
Omega này tên Lạc Vân Hy, là đứa con duy nhất của Lạc gia, họ hàng xa của Dư gia. Lạc Vân Hy với Dư Niên từ khi còn rất rất nhỏ đã chơi chung với nhau, cậu ta từ khi lên ba tuổi đã mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế, chỉ có duy nhất Dư Niên mới có thể tiếp xúc.
Phó Kỳ Hâm khi này mới nhớ ra, khoảng thời gian lúc nhỏ, Dư Niên chơi với cậu một cách hời hợt, thậm chí còn chán ghét nhưng nhiều lần cậu thấy hắn cười nói rất vui vẻ với một Omega khác. Khi ấy, Phó Kỳ Hâm còn nhỏ nên không quá chú tâm. Sau này, bọn họ cũng chỉ gặp nhau trên trường, một thời gian dài sau đó cậu mới qua lại nhà của Dư Niên.
Phó Kỳ Hâm nhớ lại nguyên tác, Omega trong thời gian đó luôn ở Dư gia, có mối quan hệ mật thiết với Dư Niên. Tình tiết sau này qua các thế giới khác mới được bật mí, bây giờ cậu cũng không biết thêm gì khác.
"Niên ca ca, hình như anh gầy đi nhiều rồi đấy."
Dư Niên không cười, cũng không phải bộ mặt lạnh lùng.
"Tôi vẫn vậy."
Khi này, Lạc Vân Hy mới nhìn ra phía sau của hắn mà chú ý đến Phó Kỳ Hâm.
"Niên ca ca, đây là ai vậy?"
Phó Kỳ Hâm đứng ra, cậu muốn tự giới thiệu, cũng muốn đánh dấu chủ quyền với "Niên ca ca" mà Lạc Vân Hy luôn miệng gọi.