Thứ hai Tống Thần xin nghỉ học không đến trường, cúp máy của chuyên gia có tiếng rồi đi đến khám.
Cố gắng sử dụng những từ ngữ uyển chuyển mô tả tình huống của bản thân, sau đó kinh hồn bạt vía chờ bác sĩ đáp lại.
Bác sĩ chăm chú nhìn cậu lần nữa, cảm thán bọn trẻ bây giờ được nuôi trông thật dễ nhìn, chỉ là hơi khẩn trương, "Hiện tượng nghiện mùi của một món đồ hay mùi nào đó cũng không phải hiếm có khó gặp, miễn là không tạo ra ảnh hưởng tới cơ thể…”
“Ảnh hưởng! Rất nghiêm trọng!” Tống Thần nhấn mạnh.
“Trường hợp khá nghiêm trọng cũng có, tôi đề xuất em nên đi gặp bác sĩ tâm lý, hầu hết chứng nghiện đồ vật đều thuộc về vấn đề tâm lý.”
“Nhưng…nhưng mà…” Tống Thần ấp úng không nói nên lời.
Trước khi đến Tống Thần cũng đã tra qua một lát, nhìn thấy nó liên quan đến Fetish*, tình trạng cũng hơi tương tự nhau, nhưng không hoàn toàn giống.
(*) Là sự hưng phấn với một đồ vật hoặc bộ phận cơ thể không thuộc cơ quan sinh dục. Bé Thần thì là mùi hương nha.
Cậu khẳng định bản thân mình không nhạy cảm với mùi hương bất kể từ bé hay đã lớn, mà cùng lớp với Trần Lãng lâu đến vậy, cũng chỉ trong khoảng thời gian này mới có hiện tượng nghiện mùi của cậu ta.
Trước kia đừng nói tới nghiện, ngửi cũng không ngửi nổi.
Chưa kể có vấn đề về tâm lý cũng sẽ không để cái mông chảy ra thứ không thể tả được, ngay cả mặt cũng xuất hiện sự thay đổi.
Bác sĩ thấy cậu vẫn không ngừng lo lắng, đề nghị: “Như này đi, em đi xuống dưới xét nghiệm máu, mang đến cho tôi xem qua thử.”
Tống Thần nghĩ nghĩ, đến cũng đã đến, dứt khoát đi kiểm tra hết, “Cháu muốn đi khám tổng quát.”
Bác sĩ: “Tất nhiên là có thể, chỉ là sẽ tính phí…”
Tống Thần xua xua tay: “Tốn tiền cũng không có sao, bác sĩ giúp cháu sắp xếp là được ạ.”
“Được, nhưng mà phải chờ hai ngày mới có kết quả, tới lúc đó em lại đến đây xem.” Ban đầu muốn nói rất tốn thời gian, nhưng mà thấy bộ dáng rất kiên quyết của đứa nhỏ này, bác sĩ cũng không khuyên tiếp.
Bác sĩ làm riêng cho cậu một hạng mục kiểm tra sức khỏe, bỏ đi một vài mục không cần thiết, trước khi đi vẫn nói một câu, “Có thể cân nhắc bác sĩ tâm lý, những vấn đề tâm lý này không phải thứ đáng xấu hổ, cùng cảm sốt giống nhau đều có thể điều trị.”
Đối mặt với đề nghị thật tâm, Tống Thần mặc dù không muốn, cũng gật gật đầu, nói tiếng cảm ơn rồi rời đi.
Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Tống Thần nhắm mắt cầu nguyện vài câu, cẩn thận từng li từng tí một động đậy nửa thân dưới.
Rất tốt!
Không bị ướt, cũng không có cảm giác dinh dính.
Cậu nhảy xuống giường, chạy vào phòng tắm soi gương, rất nhanh đã thất vọng.
Tại sao mặt vẫn trông như vậy, hơn nữa lại ngày càng giống…
Nương pháo!*
(*) Không tìm được từ khác 🥺
Cậu chuyển mức đèn sang ánh sáng tối hơn, nhưng mà bản thân trong gương vẫn rất trắng, nhưng không phải do bệnh mà tái nhợt, càng giống bị trát phấn lên mặt hơn.
Dí mặt lại gần thấy cánh mũi hai bên bóng loáng nhẵn nhụi, cậu nhớ rõ tình trạng vùng này của mình khá tệ, không ngủ ngon sẽ ửng đỏ, có chấm đen nhỏ hiện lên.
Mà bây giờ cái gì cũng không có.
Cậu thở dài một hơi, rửa mặt rồi xuống lầu, dì Lâm đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, vừa thấy cậu đã nói: “Thần Thần không sao chứ, ôi chao khuôn mặt nhỏ này lại gầy đi nhiều quá, hôm qua đi bênh viện bác sĩ nói thế nào?”
Tống Thần gắp cái bánh bao nhân trứng sữa, “Bác sĩ nói bị cảm cúm thông thường mà thôi, cháu cần khẩu trang.” Che một nửa mặt lại.
“Khẩu trang à, dì nhớ lần trước có mua, để dì tìm đưa cậu.”
Ăn xong bữa sáng, Tống Thần lên xe hút hộp sữa bò nguyên chất, lật xem nội dung bài giảng hôm qua Tống Linh gửi qua, chậm rì rì ợ một tiếng.
Chú Vương lái xe phía trước nhìn cậu trong kính chiếu hậu như một đứa nhỏ, ợ xong còn đưa tay vuốt ngực một cái, cười nói: “Thần Thần rất thích sữa bò nhỉ, thảo nào lớn lên lại cao như vậy.”
Cậu chỉ kém 2 cm nữa là tròn 1m8, bốn bỏ lên năm là được 1m8.
Trong lớp cũng không được mấy đứa con trai cao hơn.
Nhưng mà ngoại trừ Trần Lãng ha, cao hơn cậu gần nửa cái đầu.
Sao lại nghĩ tới cậu ta rồi?
Tống Thần lắc đầu, đem người trong đầu mình lắc ra ngoài.
Chú Vương thấy cậu rất đắc ý, lại nói: “Uống đến nỗi trên người cũng có hương sữa bò, y như đứa con gái nhà chú.”
“Thật sao?”
Động tác hút sữa của Tống Thần khựng lại, im lặng không lên tiếng nhìn hộp trong tay, trên đó viết: Sữa bò nguyên chất.
Vậy mùi sữa ở đâu ra?
Trái tim khẽ run lên, Tống hần tự nhủ mình không có vấn đề gì lớn, chỉ bị bệnh.
Ấn nút mở cửa sổ xe để gió có thể thổi vào, dựa sát lại gần cửa sổ ngầm ngửi ngửi mùi trên người.
Trong thoáng chốc có hương sữa nhàn nhạt bay vào trong mũi.
Lúc đến lớp còn rất sớm, chỉ có lớp phó học tập an tĩnh ngồi học thuộc lòng, trông thấy Tống Thần mang khẩu trang tiến lại gần cũng không nhìn nhiều, cười cười tiếp tục cúi đầu xuống học.
Tống Thần nhẹ bước chân đi về phía hàng của Trần Lãng, dừng lại ở vị trí chỗ ngồi cậu ta, sau đó lấy băng cổ tay màu đen đã mất từ lâu trong túi sách ra.
Nên đặt chỗ nào để không bị nghi ngờ.
Có thể khiến Trần Lãng cảm thấy mình không có đầu óc quên lấy ra, mà không phải có người nhặt được trả lại.
Tống Thần đứng tại chỗ suy nghĩ nửa phút, ngồi xổm xuống lôi sách vở trong hộc bàn ra, đem băng cổ tay nhét vào sâu bên trong, lộ ra một góc nhỏ bên viền cạnh.
Hoàn mỹ.
Không phải nhìn qua đã thấy, cũng không phải vĩnh viễn không thấy.
Trong hộc bàn có rất nhiều kẹo nằm rải rác, đủ loại giấy gói kẹo đầy màu sắc, Tống Thần nhẩm đếm, hầu như đều là vị sữa bò.
Ăn ăn ăn, lúc sâu răng chạy không kịp!
Lại nói, Trần Lãng cũng không ít lần nhắc nhở trên người cậu có mùi sữa thơm ngát.
Vậy cậu ta ăn kẹo sữa bò có phải có ý là…
Đậu má mình nghĩ đến thứ gì đáng sợ quá vậy trời!
Tống Thần tranh thủ thời gian trở về chỗ ngồi của mình, hai má dưới khẩu trang hơi nóng lên.
Chờ học sinh trong phòng học được kha khá đã là mười mấy phút sau, Trần Lãng vẫn đi vào bằng cửa sau như cũ, dường như cảm nhận được Trần Lãng đến, Tống Thần vừa quay đầu lại thì Trần Lãng cùng lúc tiến vào.
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Trần Lãng, thoáng nhìn khẩu trang trên mặt Tống Thần, anh nhíu mày, giống như là bởi vì không thấy cả mặt nên cọc.
Thấy cậu ta đang chậm rãi đi về chỗ ngồi của mình, trong lòng Tống Thần sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Giống như bị tên thợ săn hung dữ tham lam để mắt tới.
Không trốn kịp thì bị bắt ăn sạch.
Tống Thần cuống quít quay đầu, may mắn mình đã đeo khẩu trang, nếu không sẽ rất xấu hổ.
“Anh bị cảm à? Sao lại đem dung mạo khuynh thành* của mình che lại!” Tống Linh nhìn thấy, vẻ mặt buồn bã.
(*)Gốc: Khuynh thế dung nhan
Tống Thần bình tĩnh đáp: “Không che lại sợ lớp học đại loạn*.”
(*)Thiên hạ đại loạn
“Haiz.” Tống Linh thở dài, “Không nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh, em không học nổi.”
Tống Thần: “Bạn học Tống Linh, lên lớp không để ý nghe giảng còn ụp nồi cho tôi đúng không.” Vừa nói, ánh mắt lại không tự chủ được liếc về phía Trần Lãng, thấy anh đã ngồi xuống, cúi đầu tìm thứ gì đó trong ngăn kéo.
Tống Thần tim quặn lại, phát hiện ra băng cổ tay rồi sao?
Thế mà lại không phải, Trần Lãng lột vỏ ném kẹo vào trong miệng.
Tống Thần mắt tốt, trí nhớ cũng tốt, lập tức nhận ra cậu ta ăn kẹo vị sữa bò, đồng thời chuyển hướng nhìn về phía Tống Thần, lông mày nhướn lên, môi mỏng mấp máy.
Phát hiện cậu rồi.
Chuyện gì đang xảy ra?
Tại sao cậu lại chú ý đến Trần Lãng.
Tống Linh vẫn còn đang nói: “Anh nói vậy khiến em đau lòng quá, em rõ ràng là đang khen anh! Mà này, anh biết Đoạn Khiếu Phong lớp 10 đã xảy ra chuyện gì không? Em nghe nói cậu ta còn chưa thi xong đã bỏ đi.”
“Không biết.” Nhắc về cuộc thi lại khiến Tống Thần nhớ tới khách sạn, cậu quả thật khóc không ra nước mắt, nếu trong ký ức đêm hôm đó không phải Trần Lãng, không biết cậu còn có thể yên ổn lên lớp nổi không.
Mấy ngày sau đó Tống Thần trưa nào cũng mua trà sữa, thừa dịp lúc nghỉ trưa không có người để trên bàn Trần Lãng, tạm thời cho là lời xin lỗi.
Dù sao cậu thiếu chút nữa hủy hoại sự trong sạch của người ta.
May mắn mọi người trong lớp không ngạc nhiên, cũng không đem lòng nghi ngờ, chỉ có Khương Vũ kinh ngạc không thôi.
Bởi vì mấy ly trà sữa này Trần Lãng thế mà uống hết sạch!
Một ly cũng không để lại cho cậu.
Tình nghĩa hàng xóm nhiều năm đâu.
Trừ việc đó ra Tống Thần ngày nào cũng đi muộn, tan học đúng giờ về, nghỉ giữa giờ không ra ngoài, có đi thì cũng mang theo Chu Ninh, gần như không hề ở một mình, ngăn chặn mọi khả năng đối mặt với Trần Lãng.
Trong khoảng thời gian này, Tống Thần lại đến bệnh viện, mang theo bản báo cáo kiểm tra sức khỏe đến cho bác sĩ, bác sĩ xem kĩ rồi nói, “Người trẻ tuổi sức khỏe tốt, không có vấn đề gì, chỉ hơi gầy, bình thường nên bổ sung sinh dưỡng hơn.”
Gặp quỷ, không có vấn đề gì vậy tại sao cậu không ngửi được mùi trên người Trần Lãng thì giống như bị sốt.
Trước kia còn có thể tự an ủi mình không phải chuyện to tát, cùng lắm là vờ tiếp xúc với Trần Lãng lén hít, bây giờ không chỉ muốn hít, còn thèm muốn cơ thể người ta!
Vấn đề lớn vãi ra.
Trong lòng ngày nào cũng run sợ, sợ mình ban ngày ban mặt nhịn không được bổ nhào lên người Trần Lãng.
Chẳng lẽ lại đi gặp bác sĩ tâm lý.
Tống Thần cả người như thiếu sức sống, mặt ủ mày chau dựa vào thang máy, cầm điện thoại kiểm tra số liệu của báo cáo sức khỏe.
Cậu không tin chút nào.
Thang máy *đinh* một tiếng mở ra, có người đi vào, Tống Thần cúi đầu đứng sát trong góc hẻo lánh, để trống chỗ.
Nhưng người nọ lại đứng sang bên cạnh cùng cậu.
Rõ ràng thang máy rộng như vậy.
Tống Thần lại nhích sang bên cạnh, người kia cũng đi theo, lần này còn quá đáng hơn cúi nhìn tờ báo cáo trong tay cậu.
“Này…”
Cậu hiện đang thấy phiền chết đi được, lúc này càng giận hơn, nhưng mà lúc ngẩng đầu lên trong phút chốc mở to mắt.
Khuôn mặt vốn bị khẩu trang che khuất đi hơn nửa, đôi mắt lộ ra nhìn lớn hơn hẳn.
Mắt long lanh, lông mi dài như cánh bướm nhẹ động, con ngươi nhạt màu phản chiếu khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Trần Lãng.
“Đã lâu không gặp, Tống Thần.” Trần Lãng thấp giọng, đôi mắt đen láy kín đáo nhìn chằm chằm cậu, mắt ánh lên sự lạnh lẽo khiến Tống Thần không hiểu sao cảm thấy sợ hãi.
“Chúng ta mới gặp nhau hôm qua đấy.” Tống Thần cố gắng bình tĩnh, không nhìn thẳng vào mắt anh.
Thang máy sao vẫn chưa đi xuống?
“Vậy cơ à, nhưng sao tôi cảm giác chúng ta lâu rồi chưa gặp, hay là cậu có tật giật mình né tránh tôi?”
Tống Thần cọc, “Ai trốn cậu!”
“Cậu đó.” Trần Lãng chỉ chỉ xương quai xanh lộ ra của anh, phía trên đã không còn dấu răng, nhưng Tống Thần nhìn qua lại nhớ lại chuyện mình đã làm, khí thế trong nháy mắt đã biến mất.
Trần Lãng trong mắt hiện lên ý cười, “Chiếm tiện nghi xong chạy biến, xuống giường liền trở mặt vờ không quen biết, đưa mấy ly trà sữa đã muốn đuổi tôi? Tống Thần cậu có cảm thấy mình cùng một loại sinh vật rất giống nhau không.”
Tống Thần rụt cổ ánh mắt lộ vẻ vô cùng đáng thương, không chịu nghe anh nói gì tiếp, Trần Lãng bước hai bước tới gần nói từng chữ một, “Loại sinh vật kia được gọi là – nam cặn bã.”
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích một chút, tuy rằng chỉ phân biệt giới tính của nhân vật chính, nhưng pheromone của họ vẫn sẽ hơi ảnh hưởng tới mọi người xung quanh. Ví dụ như Chu Ninh có quan hệ tốt với Tống Thần, cậu ấy bị ảnh hưởng tương đối lớn. Trần Lãng thả trên người Tống Thần lượng khí có ý thức lãnh thổ rất mạnh, bởi vậy Chu Ninh tới gần sẽ bị bài xích, Chu Ninh lại hay đứng cùng Tống Thần, cho nên sẽ không được thoải mái.
Có thể coi người khác là b và phản ứng với pheromone, nhưng phản ứng sẽ không lớn lắm.