Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Khi lên lầu vừa lúc nhìn thấy người đàm ông khi mới vừa vào phó bản đã nói năng lỗ mãng với cô đang từ trên lầu đi xuống.
Anh ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sở Tu, mặt vô biểu tình, ngẩng đầu đi qua bên cạnh cô, thật giống như trước giờ đều không có nhìn thấy Sở Tu.
Rõ ràng một lần gặp mặt trước, anh ta ra hiệu với Sở Tu, cái loại ác ý tràn đầy, trong ánh mắt càng là tràn ngập ngoan độc.
Tại sao hôm nay lại một bộ dạng không quen biết cô?
Sở Tu chậm rãi lên lầu hai, dù là mùa đông, thi thể hư thối tương đối chậm, qua vài ngày sau, trong phòng vẫn tản ra một loại mùi tanh tưởi làm người ta khó có thể chịu đựng nổi.
Máu dính trên khăn trải giường, trên chăn, còn có trên tường, trên mặt đất, lúc này màu máu đã không phải màu đỏ nữa mà đã sẫm lại, trong phòng này tanh tưởi, có một phần là do những vết máu này.
Khi cô tìm kiếm đồ vật trong phòng, không biết người phụ nữ hút thuốc kia đã lên đây lúc nào, đứng ở cửa không vào, ngậm một điếu thuốc lá, mày nhăn lại.
“Lúc ấy các người chơi lật tới lật lui nhiều lần, hẳn là không sót thứ gì nhỉ?”
“Phỏng chừng đúng là không sót thứ gì.” Sở Tu tìm ở đây cũng không phải vì tìm manh mối còn sót, cô nhìn chằm chằm một chỗ thật lâu, một lát sau mới nói: “Cô còn nhớ rõ câu chuyện lúc trước cô kể cho tôi không?”
“Cô nói cái nào? Về phó bản thứ nhất của tôi hả?” Cô gái sửng sốt một chút, không rõ Sở Tu vì sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này.
Sở Tu gật gật đầu, sau đó nói: “Còn nhớ rõ vậy là tốt rồi.”
“Tôi làm sao có thể sẽ quên được? Đời này tôi đều sẽ không quên, đúng không?” Cô ấy nhịn không được cười một chút, sau đó nói: “Sao đột nhiên cô trở nên kỳ lạ.”
“Tôi nghi ngờ có người giấu kín chứng cứ, giấu kín đồ vật rất quan trọng.” Sở Tu kéo ngăn kéo ra, bên trong vốn dĩ có một bức tranh bằng màu sáp, hiện tại chỉ còn lại có bút sáp, nhưng lại không phải cái này.
“Tôi rất cấp bách muốn nghiệm chứng một sự thật, cho nên tối hôm nay tôi chuẩn bị mạo hiểm một lần.
Nên đến tối cô về phòng của mình đi.” Sở Tu đóng ngăn kéo trở về, sau đó nói: “Sáng mai gặp.”
“Từ từ đã! Cô chuẩn bị làm cái gì?” Biểu tình người phụ nữ có chút khẩn trương: “Sao lại đột nhiên kêu tôi dọn về? Cô không cần xúc động, chúng ta còn có rất nhiều thời gian có thể chậm rãi tìm…”
“Thời gian chúng ta không nhiều như cô nghĩ đâu.” Sở Tu nhìn chằm chằm thi thể trên giường, nói chậm rì rì: “Nếu suy đoán của tôi không sai, ba hoặc là bốn ngày sau, nếu chúng ta vẫn không có biện pháp rời khỏi nơi này, có lẽ sẽ thật sự không đi được nữa.”
“Sao lại…” Người phụ nữ lập tức ngừng miệng, biểu tình không ngừng biến hóa, cuối cùng đè thấp thanh âm hỏi: “Ý của cô là, sau khi tất cả NPC chết, phó bản sẽ có thay đổi rất lớn?”
“Thay đổi liên tục xảy ra, chỉ là trời sáng không xảy ra chuyện gì nên chúng ta không phát hiện ra mà thôi.” Sở Tu quay đầu lại nhìn cô ấy: “Tin tưởng lời tôi đi, tối hôm nay đừng rời khỏi phòng của cô, sáng mai sau khi tôi xác nhận xong sẽ đi tìm cô.”
“Cô đang nói giỡn à? Cô đi mạo hiểm, tôi ngồi hưởng lợi hả?” Người phụ nữ nhịn không được cười một tiếng, sau đó nói: “Có phải người có loại tính cách như cô này, đều thích tự chủ trương, thích tự mình đi mạo hiểm.”
“Tôi không có ý đó, chỉ là hai người thì tính nguy hiểm ngược lại sẽ càng cao.” Sở Tu rũ mặt xuống: “Nếu suy đoán của thôi là chính xác, thì sẽ phải đi mạo hiểm, tôi càng thích hợp làm chuyện này hơn, lúc cần sẽ kêu cô.”
“Không phiền nếu tôi hút điếu thuốc chứ?” Mgười phụ nữ hỏi như vậy, không chờ được đã đáp án đã châm một điếu thuốc, cô ấy cắn đầu điếu thuốc lá, không có hút, chỉ là tùy ý sương khói từ từ bay lên: “Ý của cô tôi đã hiểu, sáng mai gặp.”
Sở Tu không nói rõ, nhưng trong lòng hai cô đều rõ ràng, Sở Tu không đủ tin tưởng người phụ nữ này, dù sao thời gian hai người quen biết không phải rất dài, mà buổi tối hôm nay chuyện phải nghiệm chứng lại rất quan trọng, cho nên không thể có bất cứ điều gì ngoài ý muốn.
Kỳ thật nếu là đồng đội như Úc Thời Dịch thì có thể tin tưởng, Sở Tu tuyệt đối sẽ cùng đi làm chuyện này với anh.
“Đừng có gấp, tôi còn chưa có nói xong, cô có biết tôi thích nhất ăn nhất là gì không?”
Người phụ nữ hơi sửng sốt: “Cô lại không nói với tôi, làm sao mà tôi biết được.”
“Tôi thích rau thơm nhất.” Sở Tu nhàn nhạt nói: “Sáng mai hỏi lại tôi một lần, nếu câu trả lời mà cô nhận được khác với những gì tôi nói lúc này, thì đi vào phòng tôi tìm đồ.”
Cô không nói tỉ mỉ nữa, vẫy vẫy tay, đi ra khỏi phòng: “Tôi đi trước, mùi ở đây thật sự là quá… Phản nhân loại, đặc biệt là nó trộn lẫn với khói thuốc của cô, tôi nghi ngờ mình sắp bị hen suyễn rồi.”
Người phụ nữ còn đứng tại chỗ, cô ấy cắn đầu điếu thuốc lá, đau khổ suy nghĩ, một lát sau bừng tỉnh đại ngộ, dồn dập quay đầu quay lại nhìn bóng dáng Sở Tu.
Sở Tu lúc này đã tới dưới lầu, cô gặp được một người chơi, thấp giọng nói bên tai anh ta: “Lát nữa tập trung ở hành lang tầng hai, đừng để bị quản gia phát hiện.”
Các người chơi đều rất mờ mịt, sau khi Sở Tu thông báo một lần cho tất cả mọi người, liền đi hành lang tầng hai, sau đó lần lượt có người lên đây, rất nhanh các người chơi cơ hồ đều hội tụ tới.
Sở Tu cố ý hỏi một câu: “Quản gia lâu đài cổ hiện tại ở nơi nào?”
“Lúc nãy tôi có nhìn thấy, ông ta hẳn là ở kho hàng tầng 3 sửa sang lại lương thực còn thừa.” Có người giơ lên tay, rất là dõng dạc nói.
Sau đó mọi người còn lại liền mồm năm miệng mười hỏi tới: “Vì sao đột nhiên nói không thể để quản gia biết? Cô phát hiện thứ gì hả?”
Sở Tu nhìn quét qua mọi người, sau đó nói: “Quản gia không đúng lắm, cụ thể không thể giải thích được, tôi chỉ có thể nói cho mọi người biết, tôi chỉ có thể nói với mọi người rằng tôi đã nhận tin tức mâu thuẫn từ NPC khác nhau, nói cách khác có nghĩa là một người nào đó nói dối, tôi khẳng định rằng người nói dối là quản gia.”
“Ông ta có vấn đề, hy vọng mọi người có thể cẩn thận một chút.”
“Rốt cuộc trước đó, có người cố ý không ăn không uống bất cứ thứ gì, nhưng đến tối vẫn trúng chiêu đúng không? Mọi người không có nghĩ tới nguyên nhân sao?”
Sở Tu gằn từng chữ một: “Tôi nghĩ quản gia NPC này có bản chất khác với tất cả các NPC khác.
Mong mọi người cẩn thận đồng thời cũng thu thập một ít chứng cứ.
Cuối cùng, có ai vào lần đầu tiên tiến vào phòng chủ nhân lâu đài cổ đã giấu đi chứng cứ nào đó không?”
Các người chơi đều có vẻ mặt nghiêm túc, sau đó lắc lắc đầu, tỏ vẻ cũng không có giấu kín bất luận chứng cứ gì.
“Thật thú vị.” Sở Tu ý vị thâm trường(ý tứ sâu xa) nói: “Tôi hỏi lại một lần nữa, thật sự không có bất cứ người nào giấu kín chứng cứ à?”
Các người chơi nhìn qua nhìn lại, cuối cùng nhất trí tỏ vẻ, bọn họ tuyệt đối không có giấu kín bất luận chứng cứ nào cả.
Sở Tu cười cười không nói chuyện, sau đó nói: “Vậy được rồi, có thể là tôi nhìn lầm rồi đi, ta chỉ là muốn thông báo cho mọi người cái này, không có gì khác, mọi người có thể tiếp tục đi tìm kiếm chứng cứ khác.”
Lúc này có người đề nghị: “Như vậy có phải… Quản gia chính là hung thủ?”
“Tôi đi lén nhìn phòng quản gia một cái, nói không chừng sẽ tìm được thứ gì đó!” Các người chơi tức khắc hưng phấn lên, một đám ngao ngao kêu, một số đi đến gần phòng quản gia, một số phụ trách canh gác.
Một số khác cảm thấy hứng thú cũng đi tìm.
Sau khi mọi người tản ra thì người đàn ông tết một cái bím tóc đi lại gần Sở Tu, anh ta vô cùng tò mò, đè thấp giọng nói: “Cô có mục đích khác.”
Anh ta tựa hồ rất tin tưởng trực giác của bản thân: “Có manh mối gì có thể chia sẻ không?”
Sở Tu cười cười: “Tạm thời không có, anh thì sao?”
Cô vừa nói như vậy thì người đàn ông đã hiểu rõ, hiện tại Sở Tu đang trong trạng thái phòng bị, sẽ không nói ra, anh ta gật gật đầu, sau đó nói: “Chờ chừng nào cô cảm thấy có thể nói cho tôi nghe thì nhớ tìm tôi.”
“Được.” Sở Tu phất phất tay, sau đó đi ngay.
Cô phải chuẩn bị một số điều trước.
Những người đó có tìm thấy đồ vật mình muốn ở trong phòng quản gia hay không, chuyện này Sở Tu không rõ lắm, bởi vì cô không hành động cùng với mọi người, mà là bắt đầu sắp xếp đồ vật.
Vũ khí thì phải đặt ở trên người, mặc kệ có dùng hay không, còn có hình nộm thế thân cũng vậy, nhất thiết phải đặt ở chỗ dễ dàng lấy được trên cơ thể, bởi vì đêm nay có thể dùng bất cứ lúc nào.
Vì phòng ngừa xuất hiện ngoài ý muốn, trước tiên cô dọn dẹp phòng của mình, lấy một ít đồ có khả năng sẽ làm mình vướng ngã, toàn bộ đều dọn dẹp lại, để ngừa xuất hiện cuộc truy đuổi trong phòng.
Sở Tu thậm chí đạp lên trên ghế, thử xem có thể mở cửa sổ ra không, sau đó phát hiện cửa sổ không có cách nào mở ra, cô cảm thấy có chút tiếc nuối, bởi vì nếu cửa sổ có thể mở ra, cô có thể trèo ra ngoài từ vị trí cửa sổ, tuy là phiền phức một chút, nhưng trèo ra ngoài nói không chừng có thể giữ được một cái mạng đấy.
Cô vuốt cằm, cẩn thận tự hỏi bản thân còn có bỏ sót thứ gì không, cuối cùng lại chạy vào phòng bếp cầm lấy một thùng dầu đặt ở trong phòng mình.
Hết thảy chuẩn bị làm xong, đã không có chuyện gì có thể làm, an tĩnh chờ đợi đêm đến thì tốt rồi.
Trước đó cô cũng đã xác nhận một chuyện, ở trong đại sảnh, chính xác mà nói, xác định rằng người ở bên cạnh NPC sắp chết, ban đêm là nhất định sẽ hôn mê.
Nhưng mà cách xa NPC một phạm vi nhất định, lúc ở trong phòng một mình, sẽ không như vậy.
Cụ thể phải cách bao xa cô không rõ lắm, nhưng cô ở tầng hai nhất định sẽ không bị lan đến.
Đám người chơi kia trong tay là không có manh mối khác, bởi vậy đến tối, chỉ có thể đề phòng cô gái tiếp theo có thể sẽ chết.
Sở Tu một mình bưng bữa ăn khuya lên lầu, cũng không ai ngăn cản cô, rốt cuộc rất nhiều người đều biết, ở dưới cũng chả có tác dụng gì, chỉ là bọn họ không có lựa chọn khác mà thôi.
Sau khi Sở Tu lấy đệm chăn của mình lên lầu, sắc trời cũng dần dần tối, cô chẳng những mang theo bữa ăn khuya lên mà còn mang theo trái cây, cuộc sống có thể nói là rất thú vị.
Màn đêm tối sầm lại, toàn bộ lâu đài trở nên yên tĩnh, lại chỉ còn lại âm thanh của tuyết rơi, kỳ thật âm thanh tuyết rơi lại rất dễ nghe, nhất là lúc yên tĩnh, rào rạt, cảm giác khó tả.
Đại khái tựa như lúc trời mưa càng thích hợp để ngủ vậy.
Nhưng nghe lâu rồi thậm chí sẽ làm người ta cảm thấy sởn tóc gáy, chủ yếu là do đêm tuyết quá an tĩnh, bên ngoài ngoại trừ âm thanh bông tuyết rơi xuống đất, âm thanh gì khác cũng không có, cảm giác im lặng chết chóc khiến người ta rất khó chịu.
Sở Tu ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, chậm rãi ăn trái cây.
Những điều cô đã nói với các người chơi khác có bảy phần thật ba phần giả.
Nhưng mà nói quản gia có vấn đề, mấu chốt nhất không phải là chủ nhân lâu đài cổ rốt cuộc là người như thế nào.
Mà ở bên ngoài tuyết rơi dày đặc.
Quản gia nói, bọn họ bên này tương đối lạnh, mỗi năm đều sẽ có tuyết rơi rất lớn, đặc biệt vào thời điểm này thường ảnh hưởng đến con đường từ lâu đài đến các nơi khác, nên trong lâu đài sẽ có một ít lương thực.
Hết thảy thoạt nhìn đều rất logic.
Tiểu Nhụy nói, cô ấy tiến vào lâu đài cổ đã hơn một tháng.
Mà Tiểu Nhụy là bởi vì cái gì mà tiến vào lâu đài cổ đây? Trận hạn hán kéo dài suốt một thời gian dài đã khiến bao gia đình nghèo cửa nát nhà tan, mà chỉ ngắn ngủi hơn một tháng sau, lâu đài cổ bên này đã có tuyết rơi dày đặc.
Có loại khả năng này không?
Có, chính là trong lâu đài cổ, phòng ngủ một nhà bốn người chủ nhân vốn dĩ có lịch để bàn, phía trên là tháng bảy, vừa mới bắt đầu Sở Tu cho rằng chỉ là cái lịch để bàn kia lâu lắm không có ai sử dụng, nhưng mà sau đó cô đi vào, đã không còn nhìn thấy cái lịch để bàn kia nữa.
Lịch để bàn là đồ vật quan trọng? Đáng giá để người nào đó đem nó giấu đi!
Nơi này có vấn đề.
Sở Tu không biết là ai nói dối, nhưng vẫn nghi ngờ NPC sẽ không có vấn đề gì.
Suy đoán của cô chỉ cần thêm một chứng cứ nữa sẽ rõ ràng hơn, hiện tại chỉ còn lại một suy đoán quan trọng nhất cuối cùng, nhưng vẫn chưa được chứng thực.
Một khi có thể chứng thực suy đoán này, cô có thể tìm được biện pháp rời khỏi lâu đài cổ.
Khi Sở Tu vừa ăn, vừa suy nghĩ thì tiếng chuông 12 giờ vang lên, một ngày mới lại bắt đầu, cô đặt trái cây trên tay xuống, sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Qua khoảng nửa giờ, đột nhiên vang lêm tiếng gõ cửa.
Có người gõ cửa ở bên ngoài
Hơn nữa gõ rất có tiết tấu.
Cốc cốc cốc.
Sở Tu nhảy xuống giường, mang giày, cầm chuôi dao rồi ghé sát cửa.
Cô từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, người gõ cửa tựa hồ vô cùng không có kiên nhẫn, cũng không nói lời nào, chỉ là không ngừng gõ cửa, không ngừng gõ cửa.
Qua thật lâu, tiếng đập cửa càng thêm kịch liệt, toàn bộ cửa đều bởi vì bị dùng sức gõ mà không ngừng chấn động.
Nhưng nhìn ra bên ngoài từ mắt mèo vẫn không thấy một người nào.
Trong nháy mắt kia thật sự làm người ta có một loại cảm giác sởn tóc gáy, Sở Tu ghé sát cửa, không có phát ra bất cứ tiếng động nào, cô yên lặng chờ đợi.
Ngay lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên im bặt.
Cô hít một hơi, ngay sau đó đã xảy ra chuyện làm người ta sởn tóc gáy, ngoài cửa truyền ra tiếng chìa khóa cắm vào trong cửa, kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Sau đó theo âm thanh này, cánh cửa từ từ mở ra.
Sở Tu nhanh chóng lui lại một bước, cô không nghĩ tới trong tay đối phương cư nhiên lại có chìa khóa.
Theo cửa hoàn toàn mở ra, cô rốt cuộc thấy rõ ràng người nào đứng bên ngoài.
Bên ngoài đứng cậu nhóc thấp bé, thoạt nhìn cũng khoảng sáu bảy tuổi.
Sở Tu đã từng tiến vào phòng ngủ chủ nhân lâu đài cổ vô số lần, vô số lần kiểm tra 4 thi thể, bởi vậy đã ghi tạc tướng mạo 4 người họ ở trong lòng.
Cậu bé đứng ở cửa, rõ ràng chính là một trong hai đứa con của chủ nhân lâu đài cổ.
Trên người cậu bé còn dính một ít máu đã khô, không biết là máu hay là cơ thể cậu bé tản ra một loại mùi cổ quái tanh tưởi.
Trông cậu bé đã hoàn toàn không phải người bình thường, mà là dần dần trở thành xác chết trương phình.
[Xác chết trương phình 巨人觀 (bloated cadaver/giant cadaver) là một hiện tượng xuất hiện trên xác chết.
Sau khi chết, hoạt động trao đổi chất và bài tiết ngừng lại, cơ thể mất đi hệ thống miễn dịch khiến cho các vi khuẩn thối rữa tồn tại ký sinh trong cơ thể người khi còn sống sinh sôi mạnh mẽ.
Số lượng vi khuẩn thối rữa cực lớn có thể sinh ra một lượng khí màu xanh đen.
Thứ khí thối rữa này tràn khắp bên trong cơ thể, làm cho cơ thể người chết trướng to ra trông như quả bóng hình người.]
Da trên bề mặt hơi sưng lên, các mô bên trong đã bị phân giải, thi thể đang trong quá trình dần dần hư thối, sẽ hình thành một loại trạng thái đặc thù được gọi là xác chết trương phình.
Nhưng bởi vì hiện tại là mùa đông, cho nên thi thể cậu vẫn chưa hoàn toàn tiến vào trạng thái xác chết trương phình, nhưng mặt hơi hơi sưng to, cũng như những chỗ lộ ra ngoài khác, có thể nhìn thấy một số một ít đốm khối.
Những cái đó đều là vết hoen tử thi.
[Hoen tử thi 尸斑 (Livor Mortis) là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau chết máu không đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi.
Huyết sắc tố (Hemoglobin) ngấm vào trong các tổ chức ở những nơi ấy, lúc đầu thì chỉ tạo thành những điểm có màu hồng, sau đó tạo thành những mảng có màu tím nhạt rồi tím sẫm.
Ðiều đáng lưu ý là những nơi bị tỳ, đè ép thì không xuất hiện hoen (thắt lưng, nịt vú...)]
Hết thảy đều chứng minh một việc, cậu bé đứng ở ngoài cửa này không phải là một người sống.
Đương nhiên chuyện này Sở Tu rất rõ ràng, rốt cuộc đã từng thấy thi thể cậu bé, trên ngực còn có một cái dao nhỏ đâm thành một lỗ.
Bởi vì lúc ấy hai đứa trẻ bị một cái dao đâm xuyên qua, cho nên từ góc độ của Sở Tu, thậm chí có thể nhìn thấy bức tường phía sau thông qua miệng vết thương.
Đứa trẻ ngẩng đầu lên, chậm rãi cười với Sở Tu, lộ ra một nụ cười cứng đờ mà lại cổ quái tươi cười, khóe miệng vừa mở đã lộ ra hư thối bên trong.
“Chị có kẹo không?”
“Em cho rằng đây là Halloween à?” Sở Tu nắm chặt đao trong tay: “Liền tính là Halloween, xin lỗi, chị chưa bao giờ chơi ngày này.”
Cậu bé bước đi loạng choạng, Sở Tu nhanh chóng lui về phía sau, cũng manh cô đã dọn dẹp căn phòng, hơn nữa toàn bộ cấu trúc căn phòng Sở Tu đều nhớ rõ.
Lúc cô lui về phía sau cũng không có đụng vào bất cứ đồ vật nào, trong nháy mắt đã thối lui đến tận cùng bên trong phòng.
Chẳng qua căn phòng này thật sự quá nhỏ, căn bản là không có đường trốn, Sở Tu lại không phải thật sự đang chơi trò chơi, quái vật truy đuổi trong đó đều là AI, bạn có thể vòng quanh cái bàn gì đó linh tinh để cầm chân người ta.
Đứa nhỏ này rõ ràng có ý thức của chính mình, không khác gì người sống, chỉ khác là hiện tại có lẽ là xác sống?
Sở Tu không hề muốn biết, bị cậu bé bắt được sẽ có kết cục gì.
Cô nhanh chóng lui đến trong một góc, một chân đá ngã lăn thùng dầu, thùng dầu không có nắp, ngay lúc ngã ra, dầu bên trong thùng liền ùng ục ùng ục chảy xuôi ra ngoài.
Cô lại đá một lần nữa, thùng dầu ục ục trên mặt đất lăn hai vòng, rất nhanh đã dính ướt phần lớn mặt đất.
Sở Tu ngồi xổm trên giường, trong tay nắm chuôi đao, thừa dịp lúc cậu bé đang lại đây, cô nhanh chóng lách qua góc tường đi ra cửa.
Quái vật chính là quái vật, chỉ số thông minh vẫn là thấp hơn cô.
Cậu bé kia không tránh né, một chân dẫm lên trên dầu, quả nhiên khiến mình trượt chân.
Sở Tu nhân cơ hội chui ra khỏi phòng, đi tới hành lang, ngay lúc cô đi vào hành lang, vẻ mặt có hơi cứng đờ, bởi vì trên hành lang còn đứng một người.
Tuy rằng người kia đưa lưng về phía cô, nhưng từ những vết đen trên người người kia, với mùi hôi nồng nặc là có thể biết được, đây cũng không phải người sống…
Sở Tu hít sâu một hơi, chạy về hướng ngược lại.
Cô không biết hiện tại trong lâu đài cổ còn tồn tại bao nhiêu thi thể, nhưng tuyệt đối không phải đã chết bao nhiêu người, liền tồn tại bấy nhiêu thi thể, bằng không cô cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Thời gian quái vật phòng gõ phòng cô là hơn 12 giờ 30 phút tối, cộng thêm thời gian ở giữa thì cũng 1 giờ.
Đến hừng đông chính là thắng lợi.
Những bữa ăn khuya đó dùng để làm gì? Đương nhiên là bổ sung thể lực rồi!
Ban ngày Sở Tu đã dạo một vòng toàn bộ lâu đài cổ, tầng 3 là cấu tạo thế nào, tầng 2 cấu tạo ra sao, tầng 1 thì thế nào, cô đều hiểu biết rành mạch.
Điểm khác nhau lớn nhất giữa thi thể và người sống chính là không đủ linh hoạt, thi thể đã trong trạng thái nửa hư thối, mà cô chính là một người sống hoàn chỉnh, cách trời sáng còn khoảng 5 tiếng, Sở Tu không biết mình có thể kiên trì cho đến lúc ấy hay không, nhưng ngẫm lại hẳn là cũng không sai biệt lắm.
Phải tin tưởng bản thân, nếu còn không tin tưởng vào chính mình thì…
Không bằng dứt khoát đầu hàng luôn đi.
Cô tự tiêu khiển một chút, thay vì xuống tầng 1, cô quay đầu chạy lên tầng 3, chủ yếu là cũng không rõ ràng hiện tại đại sảnh tầng một tình huống như thế nào.
Nếu cô tới đại sảnh, vừa lúc kích phát buff, nằm dài trên mặt đất biểu diễn hôn mê, chẳng phải là chơi xong mạng nhỏ à?
Sở Tu một hơi chạy tới tầng 3, phía sau có một khối thi thể vô cùng ngoan cường đuổi theo, tốc độ của cô và nó không phân cao thấp, tuy rằng không bị kéo gần, nhưng cũng không có kéo ra khoảng cách lớn.
Từ đây xem ra có lẽ kéo đến rạng sáng cũng không thành vấn đề, nhưng mà người ta có giúp đỡ, cô thì không.
Nếu đoán không sai, tối hôm nay rất có thể là 1 chọi 4, thậm chí 1 chọi 5, cô cũng vô cùng muốn Carry (thắng), chỉ là trước mắt xem ra độ khó rất cao.
Động tác Sở Tu kịp thời nhanh nhẹn, vô cùng linh hoạt, lối đi nhỏ tầng 3 đặt mấy cái hộp, mỗi hộp đều là trống không, có thể là mới dọn ra từ trong kho hàng, vật tư bên trong đã bị các người chơi dọn sạch, còn lại một vài hộp sau khi đồ ăn giành được chia ra và chúng được người chơi để lại ở đây.
Sở Tu chạy nhanh chạy vội lại, cô dùng sức, hai tay chống lên hộp, ngay sau đó liền vượt qua cái hộp, cô cần phải tiết kiệm thể lực của mình, bởi vậy động tác càng ít càng tốt.
Kỳ thật nếu có khả năng, cô cũng hy vọng hôm nay có thể tìm được biện pháp rời khỏi lâu đàu cổ, nhưng người có thể hoàn toàn tin tưởng trong lâu đài cổ này chỉ có chính bản thân cô, bất kỳ người nào khác cô đều không thể tin tưởng.
Nếu có thể có một đồng đội đáng tin cậy, có lẽ còn có thể suy xét, hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ cách kéo dài thời gian.
Sở Tu một đường chạy như bay, rất nhanh đã đến cuối hành lang tầng 3, lúc này quái vật phía sau đã đuổi theo, còn phát ra âm thanh rất kỳ quái, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, đánh giá khoảng cách giữa hai người bọn họ, cầm đao trong tay..