Tựa như đang nằm mơ vậy. Đới Tần Nguyệt tự nhéo mình, đau đến nhăn mặt nhưng đôi mắt lại sáng lên, vui vẻ nói: “Là thật, đúng là thật rồi, sư huynh, chúng ta tìm thấy Băng Liên rồi, cha được cứu rồi.”
“Đúng là thật, không ngờ lại nhiều như thế.” Liễu Hoa Vinh như nghĩ đến điều gì, ánh mắt nhìn về phía tiên tử áo vàng, ôm quyền hành lễ nói: “Đa tạ Nguyên tiên tử.”
“Nguyên tiên tử?” Đới Tần Nguyệt cảm thấy rất quen thuộc, vừa rồi trong lòng toàn nghĩ đến Băng Liên cho nên không phát hiện tên của vị tiên tử áo vàng này có gì đó không đúng lắm, bây giờ sư huynh vừa mới nói đã lập tức hỏi: “Xin hỏi, ngươi là Nguyên Tinh, Nguyên tiên tử sao?”
Trần Thải Tinh nói: “Là ta.” Cậu thấy Đới Tần Nguyệt mở to mắt, biết đối phương nhớ đến chuyện của Côn Luân Lão tổ và Nguyên tiên tử, cười nói: “Đừng hiểu lầm, ta và đồ đệ của Côn Luân Lão tổ chỉ trùng tên thôi.”
Nếu đã là đi rèn luyện thì khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn, tên tuổi của Côn Luân Lão tổ quá nổi bật.
“Thì ra là vậy.” Đới Tần Nguyệt ngượng ngùng cười, ánh mắt chuyển qua người nam bên cạnh Nguyên tiên tử, nói: “Vậy thì vị này là?”
Vẻ mặt Côn Luân Lão tổ thật lãnh đạm, nói: “Chúng ta là đạo lữ song tu.” Giọng điệu vội vàng giống như đã sớm chờ người khác hỏi để trả lời vậy.
Trần Thải Tinh:???
“Hai vị đúng là duyên trời tác hợp.” Đới Tần Nguyệt khen ngợi từ tận đáy lòng.
Thần sắc Liễu Hoa Vinh hơi mất mát, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần, tìm Băng Liên cho sư phụ mới là chuyện chính. Nguyên tiên tử và đạo lữ của nàng ấy thật là xứng đôi.
Chút tình cảm mới vừa chớm nở đã bị Côn Luân Lão tổ mạnh mẽ bóp nát.
Băng Liên quá nhiều, Trần Thải Tinh chọn thêm một chút, một phần đặt trong nhẫn không gian, một phần đặt trong ba lô trò chơi, tới cũng đã tới rồi, mấy thứ thế này hái thêm chút cũng có hại gì đâu? Lần sau ra ngoài nấu nồi Băng Liên Tuyết Lê làm đặc sản tặng cho bạn bè.
“Nguyên tiên tử, chúng ta có thể hái thêm hai đoá không?” Liễu Hoa Vinh hỏi.
Trần Thải Tinh khó hiểu, “Chỗ này ít nhất cũng có hơn ngàn đoá, không cần phải hỏi ta.”
“Ta và sư muội tìm cả tháng mà không tìm được. Băng Liên có duyên với ngươi, cho nên vẫn phải hỏi ý ngươi mới thoả.”
Hai người này vừa nhìn đã thấy là nhân sĩ chính phái, thể chất và tinh thần này tu đạo là thích hợp nhất. Nếu đã hỏi cậu thì Trần Thải Tinh vẫn trả lời: “Được.”
Liễu Hoa Vinh hái thêm hai đoá Băng Liên bỏ vào nhẫn không gian, còn luôn miệng nói cảm tạ.
“Nếu hai vị không vội thì có thể đến Thương Nguyệt Phái làm khách.” Đới Tần Nguyệt mời.
Trần Thải Tinh dò hỏi: “Thương Nguyệt Phái ở đâu?”
“Lộc Chu.” Đới Tần Nguyệt nói xong còn giới thiệu cảnh sắc ở chỗ mình.
Côn Luân Lão tổ bổ sung: “Lộc Chu rất gần ma đạo.”
“Thương Nguyệt Phái của bọn ta là danh môn chính phái, cách ma đạo một eo biển, không thân chút nào cả.” Đới Tần Nguyệt sợ Nguyên tiên tử hiểu lầm, vội vã phủi sạch quan hệ.
Trần Thải Tinh cười nói: “Đúng lúc chúng ta có chuyện muốn sang ma đạo một chuyến, tiện đường.”
Đới Tần Nguyệt:?
Vì thế đội ngũ lại mở rộng thêm, sư huynh muội hai người vội vã đưa Băng Liên về môn phái, không dám chậm trễ lên đường về thẳng Lộc Chu. Lộc Chu ở vùng duyên hải, cảnh sắc đúng là rất xinh đẹp, mặt biển xanh thẳm trống trải, vách núi cao ngất thu hết quang cảnh xung quanh vào trong mắt.
Đến được Thương Nguyệt Phái, Đới Tần Nguyệt là con gái của Chưởng môn, nghênh đón hai người như khách quý, sắp xếp cho họ một căn phòng ở vị trí rất đẹp, Trần Thải Tinh chậm rãi nhớ đến việc sư phụ nói hai người họ là đạo lữ song tu.
Cũng đúng mà.
“Nguyên tỷ tỷ, cha ta mới vừa dùng Băng Liên, các vị trưởng lão đang ở đó canh giữ, ngươi và đạo lữ nghỉ ngơi trước, chờ cha ta khỏi bệnh ta lại dẫn các ngươi đi dạo Thương Nguyệt Phái.” Đới Tần Nguyệt có lỗi nói.
Trần Thải Tinh thông cảm tấm lòng con cái, nói không để ý cho Đới Tần Nguyệt đi làm việc của mình.
Cảnh trí ở Thương Nguyệt Phái và Côn Luân Giới không giống nhau, Côn Luân Giới thanh thế lớn, hợp với phương Bắc, mà Thương Nguyệt Phái lại dịu dàng tú lệ, nhất là một chỗ sơn cốc, hoa cỏ mọc thành cụm, còn có đom đóm và sao trời điểm xuyết, Hắc Đản vừa thấy đã thích, kêu ‘pi pi’ liên tục.
Muốn chơi cùng với Tiểu Bạch muội muội, ba!
Trần Thải Tinh nghĩ thầm con muốn Tiểu Bạch chở con bay chứ gì? Nhưng mà cậu vẫn thả Tiểu Bạch ra. Tiểu Bạch mới vừa ra khỏi không gian đã bay đến trước mặt Đản Đản, dùng đuôi rồng vòng quanh thân thể lông xù của Hắc Đản, lông của Hắc Đản lập tức xù phồng lên, giống như một trái bóng béo ụ, hất mạnh một cái lăn lên người Tiểu Bạch.
Pi pi pi một trận.
Tiểu Bạch xông lên không trung.
Được rồi, lại là trò cầu trượt mỗi ngày chứ gì?
Trong sơn cốc Hoa Tùng yên tĩnh, ban đêm không trung nhuộm màu xanh thẳm, giống như chỉ cần giơ tay là có thể hái được sao trời vậy, xung quanh là tiếng cười đùa vui vẻ của con trai và Tiểu Bạch. Trần Thải Tinh ngồi trên bãi cỏ, trước đây khi ở trong trò chơi, những lúc nhàn nhã thế này không có mấy, nhưng từ khi ở bên Nguyên Cửu Vạn rồi có Hắc Đản, lại giống như mỗi ngày đều là như thế.
“Bảo bối, em đang nghĩ gì đấy?”
Trần Thải Tinh dỗ Lão tổ, nói: “Nghĩ đến công pháp song tu.”
Côn Luân Lão tổ thuộc phái hành động, vô cùng muốn thực hiện giúp đệ tử mình gia tăng tu vi.
Trần Thải Tinh không cần quay đầu cũng biết ánh mắt của Lão tổ nóng rực đến độ nào, cậu nhìn hai đứa đang chơi trên không trung, nói: “Tìm chỗ nào thích hợp hơn đi, lần đầu tiên không thể tuỳ tiện được, còn nữa Lão tổ, chú ý thiết lập, đừng có OOC.”
“Tinh à.” Côn Luân Lão tổ lại tuyệt tình diệt ái, “Anh không phải diều đâu.”
Trần Thải Tinh quay đầu hôn Lão tổ, Lão tổ lại đầy thanh máu, “Diều cũng không tệ.” Cam tâm tình nguyện cho Tinh thả chơi.
Nếu hai người tình đầu ý hợp thì gọi là tình thú.
Hai người ở Thương Nguyệt Phái cũng không bao lâu, chỉ hai đêm thôi. Tu sĩ tu vi cao thật ra có thể không cần phải tắm rửa thay quần áo hay ngủ, một cái Thanh Khiết Quyết là có thể giải quyết bụi đất dơ bẩn trên người rồi, nửa tháng không ngủ cũng không phải chuyện gì khó, nhưng thói quen của Trần Thải Tinh đã như thế rồi, có chỗ tiếp viện nghỉ ngơi vẫn tốt hơn.
Lúc bọn họ chuẩn bị đi, thân thể của phụ thân Đới Tần Nguyệt đã tốt hơn chút, tự mình tiếp đãi bọn họ ở chính điện.
Sau đó …
“Lão, Lão tổ?” Đới Chưởng môn rất khiếp sợ, ánh mắt nhìn sang nữ tiên tử, lại nghĩ đến chuyện con gái mình giới thiệu hai người là quan hệ đạo lữ, hắn lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, vẻ mặt ‘ta hiểu mà’ nhưng bản chất vẫn vô cùng khiếp sợ nói: “Chưởng môn Thương Nguyệt Phái bái kiến Côn Luân Lão tổ, Nguyên tiên tử.”
Đới Tần Nguyệt:???!!!
Liễu Hoa Vinh:!!!
Tới đây là thấy xấu hổ.
Tuy rằng nói ở tu chân giới này cường giả vi tôn, quy củ thế tục đối với tu sĩ mà nói cũng không nghiêm khắc như thế, nhưng trong mắt người ngoài thì sư phụ và đồ đệ ở bên nhau, trở thành đạo lữ thì vẫn là rất cái kia cái gì.
Trần Thải Tinh lập tức thấy hơi bị ngượng ngùng, nhưng nhìn sang Lão tổ vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt như thường, nói: “Nguyên Tinh là ái đồ của bản tôn, cũng là đạo lữ tương lai của bản tôn, sau này khi cử hành nghi thức đạo lữ sẽ thỉnh Đới Chưởng môn đến Côn Luân Giới làm khách.”
“Đương nhiên đương nhiên, lão hủ nhất định sẽ đến xem lễ, chúc mừng Côn Luân Lão tổ có được đạo lữ, chúc mừng Nguyên tiên tử.”
Trần Thải Tinh: …
Được rồi, tại đạo hạnh cậu thấp.
Hai người rời đi dưới ánh nhìn của cả Thương Nguyệt Phái. Chân trước mới vừa đi, sau lưng đã có đệ tử Ngoại môn của Thương Nguyệt Phái đã truyền tin ra ngoài.
【 Côn Luân Lão tổ và Nguyên Tinh tiên tử đến Thương Nguyệt Phái, nghe nói hai người muốn kết thành đạo lữ. 】
Tô Hương nhận được tin, “Không ngờ Nguyên Tinh này lại dựa vào thủ đoạn như thế để đạt được sự trợ giúp của NPC.” Dừng một chút, cô ta nhớ đến suy đoán lúc trước, hỏi: “Nếu như cô ta là Trần Thải Tinh, là nam, thì sao lại kết thành đạo lữ với Côn Luân Lão tổ? Côn Luân Lão tổ cũng là nam mà?”
Hàn Băng ngồi ở đối diện cũng lâm vào trầm mặc.
“Nếu Nguyên Tinh không phải là Trần Thải Tinh thì Trần Thải Tinh kia lại đang ở đâu?”
Trên đầu hai người treo đầy dấu chấm hỏi, nhưng Tô Hương hồi thần trước, mất kiên nhẫn nói: “Mặc kệ cô ta có phải hay không, dù sao thì cũng phải chết.”
Đúng là đạo lý này.
Người báo tin còn nói Nguyên Tinh và Côn Luân Lão tổ đi Băng Nguyên một chuyến hái được Băng Liên, bây giờ đang đi về phía Ma hải Ảo cảnh, là địa bàn của ma đạo.
“Ma đạo nha.” Tô Hương không muốn đợi nữa, chuyện báo thù thế này phải động thủ trước mới sướng được, “Địa bàn của ma đạo có một loại công pháp có thể hấp thụ tu vi của tu sĩ.”
Hàn Băng: “Ý của cô là mượn tay của ma đạo?”
“Dù cho không giết được hai người thì tạo chút phiền toái cũng được.” Tô Hương đứng lên, “Để tôi tự đi xem, anh có muốn đi không?” Không chờ trả lời, Tô Hương cười châm chọc, “Đàn ông các người đều như nhau cả.”
Núp sau lưng kiếm lời.
Hàn Băng không giống như Lưu Hoả sẽ phản kích, mà là lý trí nói: “Là cô muốn báo thù, không phải tôi. Lợi ích của tôi chỉ là một con rồng mà thôi, lấy hay không lấy cũng được. Tô Hương, đừng chơi quá trớn, thế giới này có chỗ nào đó không ổn.”
“Bà đây còn cần anh nhắc chắc, không giết được hai tiện nhân kia tôi sẽ không bỏ qua.” Sắc mặt Tô Hương Hương lạnh lùng, không thể đấu được với Côn Luân Lão tổ nhưng ra khỏi trò chơi này, bảo toàn một cái mạng thì cô ta vẫn còn có thể làm được.
Người chơi mới đều cho rằng thế giới này chỉ cần tu luyện đến Đại Thừa kỳ phi thăng là có thể ra khỏi trò chơi, nhưng thật ra phó bản của đám người mới đó và ba người Tô Hương khác nhau, hai cái phó bản giao thoa một cách hiếm thấy, dùng cùng một cái thế giới bối cảnh, nhưng điều kiện để ba người ra ngoài không phải để phi thăng mà là một thứ khác đơn giản hơn nhiều.
Có thể nói là chỉ cần Tô Hương muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể ra ngoài.
Cho nên Tô Hương mới có điều để cậy vào, nếu không được thì trước khi ra ngoài giết chết Nguyên Tinh, không chờ cho Lão tổ trả thù chạy ra khỏi trò chơi là được rồi. Nhưng cô ta lại không chỉ muốn Nguyên Tinh chết dễ dàng như thế, cô ta muốn tra tấn Nguyên Tinh, cho nên mới vẫn luôn chờ đợi cơ hội.
Ma hải Ảo cảnh.
Cách Thương Nguyệt Phái một cái eo biển, ma đạo nghe đồn ở phiến hải vực này có một cảnh thí luyện cực kì bí mật, bên ngoài thiết lập trận pháp ảo cảnh. Rất lâu trước kia, yêu tu, ma tu hấp thụ tu vi của tu sĩ chính phái để dùng cho mình, chọc giận các tu sĩ chính phái, mấy môn phái lớn liên hợp lại thảo phạt ma đạo, bước vào Ma hải Ảo cảnh, còn chưa kịp vào đã tổn thất mất một nhóm người, nhưng mà đại chiến lần đó cũng khiến cho ma đạo tổn thương nguyên khí.
Từ đó về sau, hai bên nghỉ ngơi lấy lại sức, không quấy rầy lẫn nhau.
Nhân sĩ chính phái không ai muốn đặt chân vào Ma hải để vào ảo cảnh, mặc dù là tu vi cao cũng dễ bị mê huyễn, sau đó dính phải tâm ma.
Biển sâu xanh thẳm.
Một con thuyền lênh đênh trên biển. Sóng biển cuồng loạn theo gió, nhưng kỳ lạ là vòng qua con thuyền nhỏ này. Một nam một nữ ngồi bên trên đương nhiên là Côn Luân Lão tổ và ái đồ của hắn. Tiểu Bạch Long bay trên mặt biển, Đản Đản cưỡi ở trên lưng, sau đó một đợt sóng biển đánh tới, đánh cho Hắc Đản kẹo bông gòn lông xù xù ướt nhẹp.
Hắc Đản ‘pi pi’ cười vui vẻ.
Có thể là vì các bạn nhỏ đều thích nghịch nước.
Thuyền nhỏ có trận pháp, sóng biển sẽ tránh xa, hai đứa nó chỉ thích lướt bay trên mặt biển.
Nhưng không bao lâu mặt biển tiến vào sự yên tĩnh, bọt sóng vốn điên cuồng biến mất, chỗ hải vực này rõ ràng là có thể cảm giác được sự khác biệt.
“Đến rồi.”
Cường giả ở thế giới này nhiều như mây, bảo bối kỳ lạ gì cũng có, không thể thiếu cảnh giác. Thuyền nhỏ nhẹ đong đưa, chậm rãi đi về phía trung tâm, rồi vòng một cái tạo thành một cái xoáy nước, giống như muốn cắn nuốt thuyền nhỏ vào trong. Trần Thải Tinh đọc một cái khẩu quyết tăng mạnh pháp thuật trên thân thuyền, kết quả tu vi của cậu giống như mất đi hiệu lực vậy, không khỏi hỏi: “Em không dùng được pháp thuật, anh thì sao?”
Sau lưng không có ai trả lời, lúc này Trần Thải Tinh mới phát hiện có gì đó sai sai, quá yên lặng, vừa quay đầu lại đã thấy chỗ Côn Luân Lão tổ vốn đang ngồi trống rỗng, Tiểu Bạch Long và Hắc Đản trên trời cũng không thấy nữa.
Trần Thải Tinh bình tĩnh lại, cậu nghĩ là ảo cảnh, nhắm mắt, bắt đầu củng cố lại tâm tính.
“Đồ nhi, cứu vi sư.”
“Pi pi pi~” Nguyên tiên tử, cứu ta.
“Rống!”
Tiếng rồng ngâm than khóc.
Những thứ này đều không phải là thật. Đi qua rồi thì sẽ biến mất, nhưng khi cậu mở mắt ra lại dường như về đến chỗ vừa rồi, Côn Luân Lão tổ ngồi bên người cậu, giống như chưa bao giờ biến mất vậy, ánh mắt đang nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Lát nữa theo sát bản tôn.”
Trần Thải Tinh im lặng một lúc, nói: “Sư tôn, thuyền chấn không?”
Đáy mắt Côn Luân Lão tổ trên thuyền mang theo vẻ khó hiểu.
“Thuyền chấn mà cũng không biết, ngươi làm ta quá thất vọng.” Trần Thải Tinh nói xong lại nhắm mắt lần nữa.
Bên tai vang lên tiếng khó thở của Lão tổ: “Mau theo ta, nghiệt đồ!”
Tâm càng tĩnh, tiếng ong ong bên tai lại trở về như cũ, một lát sau bình tĩnh trở lại, Trần Thải Tinh còn chưa mở mắt xem tình hình thì bên tai đã vang lên giọng nói quen thuộc: “Chủ nhân?!”
Cậu vừa mới mở mắt, Nguyên Haruhi đã ở trên mặt biển cách đó không xa.
“Ảo cảnh này ngay cả Haruhi cũng có hả?” Trần Thải Tinh cảm thấy không phải, cậu và Haruhi tách ra rất sớm, ảo cảnh này không thể biết chuyện này được, sau đó cậu thấy đối phương bay đến. Haruhi tóc dài, mặc trường bào màu xanh lục, thân hình trưởng thành thêm một chút.
Lúc Nguyên Haruhi chết mới 17 tuổi, theo lý thì không thể lớn thêm được.
“Cuối cùng là thật hay giả?”
“Chủ nhân, là em đây, Haruhi.”
Trần Thải Tinh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ta là nam hay nữ?”
“Chủ nhân đương nhiên là nam rồi.” Nguyên Haruhi nói xong thì nghĩ lại chút rồi nói: “Chủ nhân, người muốn thành nữ hả?”
Trần Thải Tinh xác định là Haruhi, trên mặt lộ ra ý cười, lắc đầu nói: “Không, tôi là nam.” Cậu đơn giản kể lại hai ảo cảnh vừa rồi, hỏi Nguyên Haruhi về Côn Luân Lão tổ và Hắc Đản với Tiểu Bạch Long.
“Ba người họ đã ra ngoài rồi, đang ở ngoài chờ chủ nhân.”
Xem ra chỉ có mình cậu phế thôi.
Thật ra cũng không phải là Trần Thải Tinh phế, Côn Luân Lão tổ thì không cần phải nói rồi, Hắc Đản và Tiểu Bạch Long, một đứa là con nít, tâm tính đơn giản, thuần tuý, nhìn người đều bằng bản năng, muốn giả mạo ba thì để Hắc Đản đập cho một cái trước đã rồi ăn luôn, còn có thể nấc một cái vì no. Mà Tiểu Bạch Long là thần mạch từ thượng cổ lưu truyền đến nay, huyết thống không thể so được.
Nguyên Haruhi dẫn đường, nói những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian bọn họ tách ra.
Lão Trình là ma tu, nơi này là đại bản doanh của lão Trình, hắn tìm công pháp thích hợp quỷ tu cho Haruhi.
“Em có thể trưởng thành, tuy là hơi chậm, nhưng mà em đúng là có thể trưởng thành.” Nguyên Haruhi nói đến chuyện này thì vui vẻ vô cùng. Trần Thải Tinh cũng thấy vui vẻ theo, một con quỷ, vốn là sẽ dừng mãi ở lúc 17 tuổi, dừng lại ở khoảng thời gian tử vong thống khổ, nhưng bây giờ Haruhi có thể trưởng thành, chứng minh những quá khứ đau đớn ấy và hồi ức năm 17 tuổi sẽ chỉ còn là hồi ức, cuối cùng rồi cũng sẽ tiêu tán.
Ra khỏi ảo cảnh, ba người kia quả nhiên đứng trên mặt biển.
“Pi pi!” Ba ba!
Hắc Đản vọt đến nhào vào lòng ngực ba mình. Trần Thải Tinh vuốt con trai, phát hiện ánh mắt của sư tôn chứa đầy vẻ chờ mong, nghĩ đến ảo cảnh vừa rồi, không phải người này đã thấy được rồi chứ?
“Ngày khác đi.”
“Động từ hả?”
Trần Thải Tinh: …
“Động động động.”
Đại bản doanh của ma đạo là một hòn đảo bị bao vây bởi mặt biển, phong cảnh rất đẹp, gió biển thoải mái, không hề âm trầm khủng bố như trong tưởng tượng. Trần Thải Tinh đã 5 năm rồi không gặp lão Trình, nhưng trong thế giới tu chân này chỉ là thời gian của một cái chớp mắt, hai người chẳng có chút mới lạ nào, chào hỏi xong, Trần Thải Tinh vào thẳng chủ đề: “Vốn muốn tìm xong Băng Liên và Hoả Linh Chi rồi mới đến đây mượn lò luyện, nhưng lại thuận đường nên đến đây trước.”
Trình Lập Phong lại nói: “Cậu bị người ta truy sát, có người thả ra tin tức, miêu tả tu vi của cậu một cách rất ngon miệng.”
Nhưng đối phương không biết rằng trong thời gian 5 năm này, ma đạo đã không còn là ma đạo trong quá khứ nữa. Không phải là sạch sẽ như chính phái, đó là chuyện không thể nào, Trình Lập Phong còn chưa có thánh mẫu như thế đi cảm hoá bọn họ, cách của hắn là nắm đấm ai to thì có quyền lên tiếng, dọn dẹp hết đám người bằng mặt không bằng lòng sau lưng một lần.
Ái đồ của Côn Luân Lão tổ, Nguyên Tinh là bạn của Ma Tôn, tin tức này truyền ra rồi thì trên dưới ma đạo còn có ai dám động lòng nữa?
Dù có miêu tả Trần Thải Tinh như một cái bánh kem mỹ vị thì cũng không có yêu ma nào dám đến tìm chết cả.
“Tô Hương.” Trần Thải Tinh không cần đoán cũng có thể khẳng định được.
Trình Lập Phong nói: “Trong lòng cậu biết rõ là được.” Hắn không hỏi nhiều về chuyện này.
Dễ dàng mượn được lò luyện, mấy người ở lại ma đạo chơi mấy ngày, Đản Đản nhìn thấy anh Haruhi thì vui vẻ vô cùng, giới thiệu em gái Tiểu Bạch Long của mình, kiêu ngạo khoe khoang tỏ vẻ nó bây giờ cũng là người có em gái, đã làm anh rồi.
“Em gái?” Haruhi nghi hoặc, nhưng nhìn thấy bộ dạng thích thú của Đản Đản, nhóc nghĩ Tiểu Bạch chắc cũng giống như chủ nhân, thích cosplay chơi với Đản Đản?
“Pi!” Đúng vậy, có em gái Tiểu Bạch chơi với Đản Đản rồi.
Trên mặt Nguyên Haruhi lộ vẻ tươi cười hiểu rõ, gật đầu ‘ừ’ một tiếng, Đản Đản mềm ghê.
Ra khỏi Ma hải Ảo cảnh, đi thẳng về phía Nam, Trần Thải Tinh nghĩ đến những ánh mắt theo đuôi mình cả đường đi, nghĩ thầm Tô Hương đúng là biết nhẫn nại, bây giờ bọn họ sắp đến địa giới của Bồng Lai Sơn, cậu không tin là Tô Hương còn có thể nhẫn nhịn được.
Hoả Linh Chi ở Cực Nam, là phạm vi quản hạt của Lưu Hoả Bồng Lai Sơn.
“Tiên nhân, nhìn phương hướng thì có lẽ bọn họ định đi phía Nam, đến Bồng Lai Sơn.”
Ánh mắt Tô Hương lạnh lùng, “Còn cần ngươi nói sao?” Cô ta không nói thêm gì, vội giành trước một bước chạy đến Bồng Lai Sơn.
Mạng của Nguyên Tinh đúng là rất lớn, vào Ma hải Ảo cảnh rồi lại có thể sống sót đi ra.
Ba loại bảo vật chỉ thiếu mỗi Hoả Linh Chi, nhưng Trần Thải Tinh lại không vội vàng, trên đường đến Bồng Lai Sơn lại rất thảnh thơi, còn dừng lại ở mấy trấn nhỏ vài ngày, cho Tô Hương có thời gian bố trí. Tô Hương vẫn chưa nghi ngờ, một đường Nguyên Tinh và Côn Luân Lão tổ tìm bảo vật cô ta đều thấy rõ hết, còn ở lại hai đêm ở Thương Nguyệt Phái mà.
Đến Bồng Lai Sơn trước.
Lưu Hoả lười biếng ngồi ở ghế trên, thấy Tô Hương giành trước nói, “Khi nào mới có thể trở về? Tôi đã chán ngấy nơi này rồi.”
“Nếu anh hỗ trợ thì không bao lâu nữa đâu.” Tô Hương nói.
Dáng ngồi của Lưu Hoả cũng không thay đổi, “Nói nghe thử xem.”
“Hoả Diệm Sơn ở Cực Nam có Hoả Linh Chi, Nguyên Tinh sắp đến đó, động thủ ở đó đi.” Tô Hương lần đầu tiên đối phó với một người chơi bình thường lại phải dùng nhiều thời gian như thế, kiên nhẫn đã sớm khô kiệt rồi, còn tra tấn gì nữa? Giết thẳng luôn cho rồi, nếu Nguyên Tinh và Trần Thải Tinh là cùng một người thì giết sạch luôn, nếu không phải là cùng một người thì khi trở về Thành Hư Vô cũng là địa bàn của cô ta, giết thẳng luôn là được.
Lưu Hoả: “Hàn Băng đâu?”
“Sắp đến rồi.” Tô Hương thấy Lưu Hoả không tin, cười lạnh một tiếng, “Tôi lừa anh làm gì?”
Lưu Hoả dựa trở về, “Cô hứa hẹn cái gì để hắn đồng ý?”
Ba người không ai ngốc cả, sao lại có thể hỗ trợ không công được?
“Đó không phải là chuyện anh cần quan tâm, tôi chỉ hỏi anh một câu, có làm không?” Tô Hương nghĩ đến đạo cụ đã hứa hẹn thì đau lòng, không ngờ lại có thể vì một Nguyên Tinh mà vung tay nhiều như thế, nhưng không thể đợi nữa, có Côn Luân Lão tổ hỗ trợ, nếu hai người họ song tu, tu vi tăng lên nhanh chóng, cô ta hao tốn biết bao tâm tư để đến thế giới này, chẳng lẽ chỉ là vì thúc đẩy Nguyên Tinh và NPC lăn giường thôi sao?
Lưu Hoả: “Tôi nghĩ lại đã, không vội.”
“Anh!” Tô Hương cắn răng phất tay áo nói: “Vậy thì anh cứ chờ đi, nếu tôi ra ngoài rồi thì anh ở lại đây một mình đi.”
Ánh mắt Lưu Hoả phát lạnh, “Tô Hương, đừng uy hiếp tôi. Tôi không phải bị cô uy hiếp mới đến bước đường này đâu. Không cần nghĩ tôi cũng biết được cái giao dịch khốn nạn của cô với Hàn Băng, ông đây không thèm đến mấy cái đạo cụ mà cô xem như bảo bối kia đâu.”
“Vậy anh muốn cái gì? Cùng lắm chỉ là chuyện nhấc cánh tay thôi.”
Lưu Hoả không trả lời, hắn chỉ cảm thấy Nguyên Tinh và Côn Luân Lão tổ không ổn lắm, cảm giác không thoải mái giống như mọi chuyện đều không nằm trong tầm kiểm soát từ lúc hắn đến thế giới này. Bằng kinh nghiệm người chơi bấy lâu nay của hắn, một nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến thì cũng có khả năng ngáng chân ngã voi.
Theo đạo lý mà nói thì đây là thế giới mà Tô Hương dùng đạo cụ để kéo người vào, loại cảm giác này Tô Hương phải biết rõ hơn mới đúng.
Tô Hương biết rõ cho nên mới muốn vội vã giải quyết, không thể kéo dài nữa.
Quan trọng là một trong ba vị đội trưởng mất nhiều công sức và đạo cụ như thế, nhưng ngay cả một người chơi bình thường cũng không thể giải quyết được thì sau này làm sao còn có thể ngồi an ổn trên vị trí đội trưởng nữa? Làm sao có thể duy trì uy tín trước mặt hai người khác?
Ba vị đội trưởng kiềm chế lẫn nhau, duy trì một sự cân bằng vi diệu, nhìn như vững chắc, nhưng thật ra lại rất dễ nghiêng lệch, cả Thành Hư Vô, có quá nhiều người chơi nhìn chằm chằm vào vị trí của ba người họ.
Tô Hương có điều cân nhắc thì Lưu Hoả sao lại không có? Lần này từ chối, nếu Tô Hương và Hàn Băng bắt tay, sau khi rời khỏi đây đội ngũ của hắn nhất định sẽ chịu chèn ép một khoảng thời gian, nếu dã tâm của hai người này lớn hơn một chút, muốn nuốt luôn đội ngũ của hắn thì sao?
“Chờ Hàn Băng đến rồi nói tiếp.”
Cuối cùng, Lưu Hoả cho đáp án.
Muốn chơi thì cùng chơi, ba người vẫn duy trì quan hệ ngoài mặt là chuyện tốt nhất.