“Khi nào thì trả đám trẻ con kia về?” Hạ Đình hỏi.
Bằng một cách thần kì nào đó, Trần Thải Tinh bỗng dưng lại trở thành đội trưởng, cậu đang suy nghĩ về hào quang phát sáng vàng chóe của mình, nghe vậy, không buồn ngẩng đầu lên, nói: “Đợi thêm một ngày nữa đi. Để Tô Đạt đem cho bọn nhỏ chút đồ ăn, có điều không cần cho nhiều quá là được.”
Mọi người không hiểu, nhất là hai cô gái tốt bụng Lưu Sa Sa và Mai Thanh, tổ tiên trong thôn đã bị lật tẩy, tại sao còn phải nhốt mấy bé trai lại?
“Trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào tư tưởng của người trong thôn này, kể cả mấy bé trai được sinh ra và lớn lên trong mấy gia đình đó cũng vậy. Đừng nói con nít không hiểu chuyện, ở tuổi tụi đó đã có thể quan sát được mọi thứ, vừa vặn mượn cơ hội này dạy dỗ một chút, dù sao cũng không nguy hiểm, chịu đói, chịu lạnh một chút cũng chả mất cọng lông nào.” Trần Thải Tinh bày ra bộ dáng không mấy để tâm, đều là chị em chung huyết thống với nhau, thế mà ngày thường vẫn có mấy bé trai hơi một tí lại động tay, động chân, đánh mắng chị gái của mình, thời đại này là thời đại nào rồi chứ?
Nói xong vẻ mặt tiếc nuối, nói: “Ước gì linh hồn mấy người A Hương vẫn còn ở đây, đi hù dọa bọn họ một chút thì tốt rồi.”
Những người khác: …
Biết tâm lý chị mạnh mẽ rồi.
“Đi ăn cơm thôi, tôi đói rồi.” Trần Thải Tinh sờ bụng của cậu một cái, người ta đều là bàn tay vàng, cậu đây là bụng vàng, cũng coi như là được buff đi…
Nhà A Hổ kế bên, bà lão chân nhỏ hôn mê, tỉnh lại thấy cây liễu đã không còn, khóc lóc nỉ non như muốn bất tỉnh, hai người Trát Lặc một người che chở mẹ, một người có con trai đi lạc, đi khắp thôn tìm đứa bé, chủ yếu là không ai nấu cơm, bếp nồi lạnh băng.
Ba người Lý Hiên mặt dày đóng đô ở đây, bị Trần Thải Tinh liếc mắt nhìn sang, Hạ Đình hấp tấp nói: “Chúng tôi có tiền, chúng tôi lấy tiền ra ăn uống.”
“Nhìn tôi làm gì, đưa tiền cho Gia Đề đấy.” Trần Thải Tinh ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi.
Mệt nhọc đến tận nửa đêm, nói thật cậu đã có chút mệt rồi, nếu không phải vì chờ ăn trưa, cậu đã đi lên lầu ngủ.
Hạ Đình đưa tiền, cha con Gia Đề không muốn cầm, phải nhờ Trần Thải Tinh mở miệng: “Chú hãy nhận đi, sau này đi ra ngoài có tiền cũng tốt hơn, hai anh em cũng nên đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới.”
Gia Đề nghe thế mới nhận tiền.
Đồ ăn buổi trưa rất phong phú, có cá có gà. Nhà Gia Đề không nuôi gia cầm, nhưng có người mang tới, là những thôn dân tối hôm qua ở quảng trường trông thấy Trần Thải Tinh dùng hào quang hộ thế, đánh đuổi sói tinh, vừa cung kính vừa khách khí nói là cho Thánh mẫu nương nương bồi bổ thân thể.
Quan lớn mới nhậm chức chưa được bao lâu, thế nhưng nhận hối lộ lại vô cùng nhanh tay. Chủ yếu là Trần Thải Tinh không quá thích thôn này, bao gồm cả những thôn dân, trên tay người nào không có dính máu? Coi thường mọi thứ, khoanh tay đứng nhìn, thêm dầu vào lửa, dù cho hiện tại bức màn về thân thế tổ tiên đã bị vén lên, cũng không thể cứ thể bỏ qua cho bọn họ.
“Ai, trọng trách mà tôi đang mang trên vai thiệt là lớn lao, càng ngày càng…” Trần Thải Tinh xúc động gặm đùi gà đùi gà.
Mai Thanh nghĩ thầm: Chị cũng biết được level trà xanh của chị cao lắm đúng hong.
“Đùi gà thật là ngon.”
Trần Thải Tinh sảng khoái ăn xong, muốn bitch thì ta đây bitch cho xem, dù sao cậu bây giờ là Nguyên Tinh, ai cũng không nhận ra.
Cơm nước xong, Trần Thải Tinh mang Nguyên Cửu Vạn lên lầu, trở về phòng ngủ trưa, trước khi đi nói: “Ai tìm tôi thì nói không có nhà, cứ chống chế như vậy là được.”
“Tại sao?” Hạ Đình không hiểu, bây giờ tình hình đối với bọn họ rất tốt, không phải nên sớm một chút xử lý xong chuyện trong thôn là có thể về sớm rồi.
Trần Thải Tinh đi tới cầu thang thì dừng lại, lấy tay chống gò má, cười khanh khách nói: “Hôm nay dạy mọi người một chiêu, đồ ăn được dâng lên tận miệng sẽ mất giá, không có Thánh mẫu nào mà phải ngồi chờ thôn dân cả? Nhất định phải để đám người kia đến cửa cầu xin, ba mời sáu cầu, lúc này mới phù hợp với thân phận Thánh mẫu của tôi.”
“Tiểu Cửu đi thôi, cùng chị ngủ trưa một lát.”
Bóng dáng hai người trên cầu thang biến mất. Mọi người Gian nhà chính yên lặng, hồi lâu, Mai Thanh nhỏ giọng nói: “Chị Nguyên Tinh ở trong thực tế nhất định có rất nhiều đàn ông theo đuổi.”
“Vừa cao, vừa gầy, dáng đẹp, giống như nữ thần, phỏng đoán trước khi kết hôn chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, thủ đoạn cũng thật lợi hại.” Lưu Sa Sa sùng bái.
Hạ Đình nói: “Thật may Nguyên Tinh mang thai, nếu không…” Các nàng làm gì còn có cơ hội.
Trong thôn một mảnh hoảng loạn.
Đầu tiên là con trai các nhà trong thôn đều đi lạc, lại thêm tổ tiên bọn họ sủng bái thế mà lại là một con sói tinh, đang lúc mất hết hồn vía, Trần Thải Tinh tuy rằng có đứng lên trấn an mọi người, nhưng thôn dân ở đây vừa cổ hủ vừa theo tư tưởng phong kiến, tất nhiên là không tin một người ngoài còn là một cô gái đang mang thai, cho nên muốn tìm trưởng thôn quyết định.
Kết quả trưởng thôn chết.
Bị lột da, máu chảy đầm đìa, bị treo ở trên xà ngang trước nhà. Mấy người có tiếng nói khác ở trong thôn, tất cả nếu đi cùng trưởng thôn đều chết hết, cách chết cũng giống nhau, đều bị lột da lấy máu, những thôn dân đã từng gặp qua xác chết, lá gan cũng bị dọa sợ đến hỏng.
“Có phải do sói tinh làm hại không?”
“Tôi, tôi thế nào cảm giác giống như …” có thôn dân không nói được, run run rẩy rẩy nhắc nhở: “Trưởng thôn cùng mấy người này đều từng “giáo dục” Tiểu Phương, mọi người nói có phải cô ta đang quay về báo thù không?”
“Đừng nói bậy bạ, nhưng mà tôi cũng chưa từng hại cô ta.”
“Vậy tôi cũng chưa.” Chẳng qua là không ngăn trưởng thôn làm chuyện đó.
Mấy người trố mắt nhìn nhau, run sợ trong lòng, chỉ sợ là ác quỷ tới báo thù. Người không có tham gia cũng sợ, cũng từng nghe cô gái bụng bầu kia nói, trong thôn bọn họ từng làm nhiều đèn lồng như vậy, hại chết rất nhiều mạng người, không có sói tinh khống chế những cô gái đã chết đi, mấy cô gái đó, có hay không tìm bọn họ đòi mạng?
“Tuệ Tuệ từng làm thánh nữ.”
“A Tú cũng vậy.”
“Sao, làm thế nào bây giờ? Trời rất nhanh sẽ tối.”
“Con trai nhà tôi bị lạc một ngày rồi, còn không tìm được, mọi người nói có hay không là do những nữ quỷ kia …”
Tất cả mọi người không dám suy nghĩ, mấy đứa bé trai đi lạc, đều là con trai của những nhà có con gái đi làm Thánh mẫu, hiện tại biết tìm ai mà kêu cứu đây?
“Tìm Thánh mẫu.” Có người kêu lên.
Những người khác bừng tỉnh, hiểu ra, ” Đúng rồi, cô gái mang thai đó có chút bản lĩnh, nghe nói còn có hào quang, nhất định không sợ quỷ, có thể cứu cứu chúng ta.”
“Đúng đúng đúng, nhanh đi tìm cô ấy.”
Thôn dân cuồn cuộn kéo nhau đi tới nhà Gia Đề. Bởi vì Trần Thải Tinh trước đó đã dặn dò, mấy người Hạ Đình đều sớm chuẩn bị sẵn lí do trong đầu, thấy thôn dân quả nhiên đến như dự định, nhưng đều bị mấy người Lý Hiên ngăn lại, ôn tồn mà nói chuyện, thôn dân thấy thế bỗng rối loạn cả lên. Mai Thanh lúc này tỏ ra bộ dáng bề trên, mặt lạnh như băng quát lớn: “Chị Nguyên đang ở trên lầu ngủ, các ngươi dám thử lớn tiếng một chút xem.”
Đám người an tĩnh lại.
Mai Thanh nghĩ thầm trong lòng, vẫn là thủ đoạn của chị Nguyên cao tay hơn bọn họ, không thể để bọn họ được một tấc lại tiến một thước, hiện tại là bọn họ cần tới chị Nguyên.
Thôn dân ôn tồn cầu xin, muốn gặp Nguyên Tinh. Mấy người Lý Hiên do dự, lỡ đâu chọc giận thôn dân thì phải làm thế nào? Dù sao người ta nhiều người hơn. Mấy người Lý Hiên mỗi lần đến thế giới trò chơi, đối với NPC cũng tương đối khách sáo, đâu ai biết điểm mấu chốt của người khác ở đâu, kích động lên đều có thể giết người.
“Nguyên Tinh bây giờ ai cũng không muốn gặp.” Mai Thanh tự xưng là chân chó tốt nhất của Nguyên Tinh, xem bản thân mình như là đồng tử của thánh mẫu, ngồi xuống, đầy tận tâm với nghề nói ra: “Đêm qua, lúc hào quang phát sáng, có thôn dân cũng đã nhìn thấy, Nguyên Tinh vốn cũng là sinh viên giống như chúng tôi, nhưng cô ấy hiền lành tốt bụng, lấy giúp người làm niềm vui, gặp chuyện bất bình sẽ ra tay cứu giúp, nhất định là vì cô ấy quá tốt bụng nên trời cảm động, mới có thể tại lúc nguy nan …”
Mấy oldbie bên cạnh nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Mai Thanh bịa ra câu chuyện cũng thật cẩu huyết, sơ lược chính là bọn họ chỉ xem Nguyên Tinh là người bình thường, nhưng trên thực tế Nguyên Tinh là thần tiên hạ phàm rèn luyện, cô ấy chính là Thánh mẫu nương nương, mọi người nghĩ cô ấy chỉ đơn giản là đang mang thai sao? Sai, người là đang hoài thai trí tuệ, phúc phần của nhân gian, là thánh tử, nếu không người bình thường làm sao có thể có hào quang thuần khiết phát sáng như vậy? Có thể đẩy lùi mọi tai họa?
…
Không nói đến những thôn dân chưa từng được giáo dục, cũng chưa từng chân chính đối mặt với nhân viên bán hàng đa cấp, mà chính là mấy oldbie ở đây thiếu chút nữa cũng bị Mai Thanh tẩy não rồi. Mai Thanh nói đến miệng lưỡi khô khốc, càng nói càng hăng, cuối cùng tổng kết: “Nguyên Tinh có thể tới thôn của mọi người, là do mọi người có phúc, mỗi lần gặp mặt đều phải thành tâm cung kính, đâu thể tùy tiện muốn gặp thì gặp, trở về chờ đi.”
Thôn dân nào dám trở về.
Yên lặng lui về phía sau, canh giữ trước cửa lớn nhà Gia Đề, tín ngưỡng mới lặng lẽ gieo mầm trong lòng mỗi người.
Nhưng cũng có người không tin.
“Đêm qua thật sự là hào quang phát sáng sao? Không phải mọi người nhìn nhầm chứ?”
Có người thề như đinh chém sắt: “Không có, tôi tận mắt nhìn thấy rõ ràng, con sói tinh kia rống giận một tiếng, tí nữa thì nuốt luôn cô ấy…không phải, là Thánh mẫu nương nương, kết quả, người Thánh mẫu nương nương bỗng tỏa ra hào quang, sáng đến nỗi ánh mắt tôi cũng không mở ra được, chờ ánh sáng dẫn biến mất, sói tinh không thấy đâu nữa, bụng Thánh mẫu nương nương vẫn còn tỏa ra hào quang…”
“Đó chính là trí tuệ của nhân gian, ngươi thật đúng là may mắn, không biết sau này vợ ngươi sinh con có được hưởng chút trí tuệ nào từ Thánh mẫu không nhỉ?”
Thôn dân một mực chờ đời đến khi trời tối, Trần Thải Tinh vẫn không đi ra. Đến lúc trời tối hoàn toàn, sự sợ hãi khắc sâu trong xương khiến thôn dân phải quay về nhà. Trần Thải Tinh nghe được bên ngoài không còn tiếng động, mới khoan thai đi xuống lầu, liếc nhìn Mai Thanh, khen ngợi một câu, “Làm không tồi.”
Mai Thanh thật cao hứng.
Nhà Hổ Tử ở kế bên không có nấu cơm, nên mấy người Hạ Đình mặt dày lại đây cọ cơm tối.
Cơm nước xong, chân chó Mai Thanh nói: “Nguyên Tinh, chị xem biểu hiện của em như thế nào? Thế giới tiếp theo có thể hay không mang em theo với?”
Nguyên Cửu Vạn trừng mắt, không vui nhìn Mai Thanh. Mai Thanh không hề phát hiện, vẫn nhìn chị cả Nguyên Tinh của cô.
Trần Thải Tinh điên rồi mới thèm mang theo Mai Thanh, cô nương này nếu là biết hắn là một tên đàn ông, hắn làm sao còn tùy tâm sở dục phát huy? Vì vậy khách khí từ chối, “Tôi là một con sói cô độc, không muốn tổ đội.”
“Vậy nhóc Nguyên Cửu Vạn thì sao?” Mai Thanh chưa từ bỏ ý định.
“Tiểu Cửu không giống, nhóc là em trai của tôi.”
Nguyên Cửu Vạn lập tức ưỡn ngực lên kiêu ngạo.
“Em không giống, chị Nguyên thích em nhất.”
Mai Thanh: … Được rồi, nhóc lợi hại.
“Có phải ngày mai chúng ta có thể trở về rồi không?” Lý Hiên mở miệng, có chút buồn bã liếc nhìn Nguyên Tinh đang ngồi uống nước ở đằng kia, được ngọn đèn dầu chiếu sáng, hai má đối phương hiện lên màu sắc trắng nõn, cả người trở nên dịu dàng đẹp đẽ vô ngần, cậu nhóc đang nhõng nhẽo, Nguyên Tinh bao dung, dịu dàng nở nụ cười một, đưa ly nước tới miệng em trai, ngón tay thon dài trắng nõn.
Cảm giác thất vọng cùng mất mát ngày càng mãnh liệt hơn. Tại sao không gặp được Nguyên Tinh sớm hơn, nếu bọn họ ở ngoài thế giới thực quen biết nhau thì tốt biết bao, nếu Nguyên Tinh mang thai là con của hắn tốt biết mấy…
Trần Thải Tinh không phải người chết, ánh mắt Lý Hiên quá lộ liễu, cậu không cảm nhận được mới lạ.
Tại sao khi cậu là con trai lại không nhận được đãi ngộ như thế này? Bây giờ bụng lớn lại có thể thu hút đủ người, không biết nên nói cậu làm gay quá thất bại, hay là làm phụ nữ quá thành công.
“Vậy đi.” Trần Thải Tinh nhàn nhạt nói, nghĩ đến đặc sản thịt muối ở trong núi, tới lượt cậu buồn bã, lẩm bẩm nói: “Sớm biết vậy để ít tiền, tới cũng tới rồi, vẫn nên mang theo một ít đặc sản trở về.”
Lý Hiên nghe được, ánh mắt sáng lên như đèn pha ô tô, nói: “Tôi có mang theo tiền mặt, có thể cho cô mượn, trở lại thực tế cô trả lại cho tôi.” Như vậy thì có thể lưu lại phương thức liên lạc.
Hắn chỉ là muốn nhìn Nguyên Tinh một chút, cũng không muốn làm náo loạn cuộc sống của cô, nếu Nguyên Tinh không hạnh phúc, chồng cô đối với cô không tốt, hắn có thể giúp đỡ Nguyên Tinh.
Trần Thải Tinh đang muốn mở miệng cự tuyệt.
Nguyên Cửu Vạn từ trong túi áo móc móc, đùng một tiếng, một chồng tiền trị giá mười ngàn tệ vỗ lên mặt bàn, nói: “Chị, em có tiền, có thể mua!” Còn liếc Lý Hiên một cái.
Ai thèm tiền của anh!
Hắn không có tiền sao?!
Tinh Tinh muốn mua cái gì hắn đều có thể mua! Mua hết!
Tuy nhiên Nguyên Cửu Vạn quyên một chuyện, hắn bây giờ chỉ là một đứa nhỏ ngây thơ mặt mũm mĩm, liếc nhìn Lý Hiên một cái cũng chẳng nhấc lên miếng sợ hãi nào.
Trần Thải Tinh nhìn mười ngàn tệ trên bàn, nghĩ đến Tiểu Cửu vẫn thường hay mua mấy loại kẹo trái cây, có tiền vẫn là tốt nhất. Xoa đầu Nguyên Cửu Vạn, nhận lấy tiền, không nói cái gì với em trai trước mặt mọi người, con nít tuy nhỏ nhưng vẫn cần mặt mũi.
Không còn sài tinh, trong thôn vang vọng âm thanh nỉ non, giống như âm thanh của một cô gái đang gào khóc, cũng giống như tiếng gió thổi.
Nửa đêm, có tiếng kêu đứt quảng.
Trần Thải Tinh buổi chiều mới đi ngủ, cũng không quá buồn ngủ, cùng Tiểu Cửu nằm trên giường, nghe tiếng kêu kinh hoàng của thôn dân, trong lòng lộ ra một nụ cười sảng khoái, đáng đời.
Cứ như vậy ở giữa những âm thanh hỗn loạn, Trần Thải Tinh mơ màng ngủ mất, sau đó dường như nghe được bà lão chân nhỏ kêu lên thảm thiết, Tiểu Nha gì đó.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ngoài cửa sổ, chim hót líu lo, gió thổi tới nhẹ nhàng khoan thái. Trần Thải Tinh mở cửa ra, bên ngoài có hai hàng người đang đứng, cho một ánh mắt hỏi chuyện gì xảy ra, Mai Thanh nhanh nhảu mở miệng: ” Chị, mấy thôn dân ở đầu thôn đều tới đây.”
“Tới thì tới.” Trần Thải Tinh lơ đễnh.
Biểu tình Mai Thanh có chút phức tạp, nói: “Ai cũng quỳ, mới sáng sớm mà mọi người đã quỳ đầy sân, em thật ngượng ngùng, kêu bọn họ đứng lên, em định lên đánh thức chị dậy, bọn họ cũng ngăn không cho, bây giờ thật sự tin chị là Thánh mẫu.”
Hạ Đình còn muốn nói gì đó, nhưng do dự không có mở miệng, cô thật ra lo sợ Nguyên Tinh có tính toán riêng, làm Thánh mẫu nương nương, vốn mục đích ban đầu chỉ là tiễn vong sói tinh, kết quả lại rớt xuống thêm một vị Thánh mẫu, Nguyên Tinh mà cũng đi mất, ai biết trong thôn sẽ điên cuồng như thế nào.
Được thôn dân cung phụng như thế, Nguyên Tinh có lẽ nào cũng sẽ hưởng thụ loại cảm giác cao cao tại thượng này?
“Đi xuống xem một chút.”
Trần Thải Tinh tự mình đi xuống lầu, không đi rửa mặt, mà trước tiên đi mở cửa, thấy bên ngoài thôn dân quỳ đầy sân, mặt lạnh mở miệng: “Tôi không thích người khác quỳ cầu xin tôi.”
Thôn dân bị hoảng sợ một đêm, vẻ mặt hoang mang, sắc mặt vô cùng thê thảm. Nghe được lời của Trần Thải Tinh, thôn dân không dám phản bác, vội vàng đứng lên, Thánh mẫu nương nương nói cái gì thì là cái đó, chỉ cần có thể cứu bọn họ là tốt rồi.
“Thánh mẫu nương nương xin cứu mạng, ngài muốn chúng tôi chúng tôi cung phụng, xây miếu cho ngài, cho ngài… ”
“Dừng lại.” Chân mày Trần Thải Tinh nhướn lên, lạnh giọng nói: “Tôi còn sống, xây miếu gì? Đừng nói đến cúng bái, tôi cũng không phải là người chết, đưa cho tôi mạng của ai đó tôi cũng không cần, cũng đừng giết gà giết heo mà nhét cho tôi.” Gà nướng vịt quay đốt xuống cậu có thể ăn không? Có bản lĩnh đưa cho cậu một con vịt thật, ừ, cậu cũng không dám.
Thôn dân nơm nớp lo sợ, trong mắt tràn đầy mờ mịt, Thánh mẫu nương nương cái gì cũng không muốn? Vậy phải làm gì bây giờ?
Trần Thải Tinh nhìn một cái cũng biết đám người này đang suy nghĩ gì, vì vậy thuận nước đẩy thuyền, nói: “Ma quỷ xấu xa mới thích đi hại người, dùng người sống để cúng tế. Tôi thích đọc sách nhất, thích người cần mẫn, lương thiện, những việc xấu xa bẩn thiểu mà trước giờ thôn từng làm, chẳng hạn như việc mua bán phụ nữ, đều chấm dứt từ đây đi.”
“Thánh mẫu nương nương, vậy sau này cưới vợ thì sao?”
Hừm, dương thịnh âm suy, chẳng phải là việc tốt do chính các ngươi làm ra sao? Trần Thải Tinh lười nói, nhìn chằm chằm người vừa nói, cười cười nói: “Muốn con dâu? Đâu ai nói trong thôn thiếu phụ nữ? Không phải có rất nhiều cô gái bị lột da làm đèn lồng sao, cho ngươi cưới một cô dâu ma, tối nay thành thân luôn được không?”
Người vừa nói chuyện bị dọa sợ đến nỗi tè ra quần, sắc mặt ảm đạm, nhà hắn tối hôm qua đúng thật đã đụng phải quỷ.
“Không không không, không cần.”
Trần Thải Tinh tiếc nuối, trong đầu nghĩ ai cần ngươi muốn, những cô gái đã hóa thành quỷ kia có cho cũng không them, bọn họ đâu phải đồ ngu mà gả cho một tên già khú đế lại ở bẩn như ngươi? Mấy người kia là thiếu nữ tuổi trẻ xuân xanh đó.
“Ai còn muốn kết hôn không? Nói cho tôi biết, tôi giúp mọi người làm mai.” Trần Thải Tinh ôn nhu cười cười, cực kỳ giống Thánh mẫu.
Thôn dân không bị dọa sợ đến nỗi tè ra quần cũng coi là tốt, đồng loạt lắc đầu từ chối, Thánh mẫu cười như thế này thật đáng sợ.
Trần Thải Tinh không khỏi tiếc nuối nói: “Đây chính là mọi người không cần, những thiếu nữ quỷ kia đều nghe được, nếu như mọi người lại buôn bán các cô gái, các cô ấy cũng không đồng ý, dựa vào cái gì ở bên ngoài so với các cô ấy tốt hơn.”
“Không mua không mua.” Có người bị dọa sợ, vừa khóc vừa nói.
Trần Thải Tinh hung ác dọa cho thôn dân sợ hãi một trận, không đợi thôn dân mở miệng cầu xin nói chuyện, thần bí khó lường nói: “Thành tâm, cung kính, trở về đốt tiền vàng bạc chuộc tội, thành tâm cầu nguyện thì sẽ được đáp ứng. Không làm theo, thì kiếp người chỉ có một mạng, ai tới cũng không giúp được mọi người.”
Đuổi hết được đám thôn dân về nhà.
Không bao lâu, từ những căn nhà trong thôn bay lên làn khói từ hương đèn, giấy tiền vàng bạc được hóa vàng. Còn vang vọng đâu đó những tiếng nấc nghẹn…
“Tú Tú, mẹ ban đầu không giúp được con, mẹ vô dụng, mẹ biết lỗi rồi, đó là hại người.”
“Tuệ Tuệ, đều là ba sai, con sói tinh không còn nữa, con hãy sớm siêu thoát, thật sớm đầu thai, ba cũng không dám nữa.”
Tiếng gào khóc vang lên từ nhà kế bên, là tiếng mẹ Hổ Tử gọi Tiểu Nha, những tiếng kêu tê tâm liệt phế, thấm đẫm nước mắt, dùng máu mà đổi lấy.
“Mẹ Hổ Tử bị bà lão chân nhỏ chèn ép, người rất nhát gan, bình thường thở mạnh cũng không dám, không nghĩ tới hôm nay sẽ như vậy, Tiểu Nha chết bà ấy chắc cũng khó chịu.” Hạ Đình thổn thức.
Hoàn cảnh sinh hoạt không giống nhau, Trần Thải Tinh ở đây chỉ trích cũng không được ích lợi gì.
Nhìn mấy cô gái Hạ Đình, rồi sau đó sờ bụng mình, từ từ xúc động: “Các cô không nên nhắc lại, không được giáo dục, không thể kiếm tiền, những nữ sinh đại học như chúng ta phải học cách độc lập, sau này nếu gặp phải đàn ông không đàng hoàng, sống không được hạnh phúc, cũng không thể tự oán trách chính mình, đừng lấy con cái ra làm lí do để mà phải nhịn nhục, để bản thân mình thiệt thòi.”
Lý Hiên vừa nghe, hỏi: “Nguyên Tinh, cô, chồng của cô đối với cô không tốt sao?”
Trần Thải Tinh: … Cậu chính là hoảng loạn mà thuận miệng, muốn nói cho các em gái tỉnh ra, lí trí lúc nào cũng phải tỉnh táo, không được đặt hết vào chuyện yêu đương, không được hạ thấp bản thân mình.
Kết quả …
Cậu nhìn Lý Hiên, ánh mắt tha thiết, ầng ậc nước mắt, ánh mắt Lý Hiên khẩn trương mang theo mong đợi, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Trần Thải Tinh lại lộ ra một nụ cười hạnh phúc, ngượng ngùng nói: “Anh nhắc tới anh ấy, tôi bỗng thấy khổ sở trong lòng, thật muốn về sớm một chút ôm anh ấy một cái.”
Nguyên Cửu Vạn: …
Chị à, cúi đầu một cái là có thể ôm ôm “anh ấy” trong miệng chị đó.