Ở trong game thần quái sinh bánh bao

Chương 63: Thật Không Dám Giấu Diếm



Editor: Xu

Lại là một ngày mới.

“A a a a cửa, cửa lại mở.”

“Lại sao vậy, ai lại không đóng cửa.”

Mới sáng sớm bị đánh thức, câu nói quen thuộc, Trần Thải Tinh không cảm thấy lạnh, mở mắt nhìn quả nhiên Nguyên tiên sinh lại mò qua ghế của cậu, người chơi khác đứng ở cách đó không xa nhìn hai người, bộ dạng không chút nào kinh ngạc.

Trần Thải Tinh điềm đạm đáng yêu nói: “Tôi thật sự trong sạch, đều là hắn lạm dụng chức quyền ép buộc tôi uhuhu.”

Có người chơi nữ trên mặt lộ ra hâm mộ, tỏ vẻ ‘vì sao Nguyên tiên sinh không bức tôi’. Mưu Cương thản nhiên nâng mắt nhìn hai người trên giường, cười lạnh một tiếng, Trần Thải Tinh nghe ra từ tiếng cười lạnh ngắn ngủi của Mưu Cương trào phúng ‘hai đồ cẩu nam nữ các người’.

Ai. Cậu thật sự là một thai phụ trong sạch mà.

“Làm sao vậy?” Nguyên tiên sinh tâm tình cũng không tệ lắm hỏi.

Trần Thải Tinh liếc nhìn đối phương, người này thực sự là biết rõ còn hỏi.

“Chúng ta ít đi hai người.”

“Đúng đúng đúng.” Một người lên tiếng chen vào mọi người mới nhớ tới chính sự, “Nguyên tiên sinh, tại sao lại biến mất? Chúng ta có nên đi tìm ra ngoài tìm thử không?”

Không phải người chơi đột nhiên bị thánh mẫu thượng thân mà lo lắng lạc mất hai người, mà là muốn xem rõ ràng điều kiện tử vong để tận lực tránh khỏi, nếu không mỗi một đêm người chơi vô duyên vô cớ biến mất, ai biết người tiếp theo có phải là mình hay không.

“Tôi chỉ là người dẫn đường.” Nguyên tiên sinh lười biếng nói lời kịch, “Các người muốn có thể đi tìm, mọi người sẽ xuất phát sau mười phút.”

Ý là sẽ chờ mười phút, người chơi có thể tranh thủ thời gian bữa sáng ra ngoài tìm người. Phần lớn người chơi đều không muốn ra ngoài, dù sao cũng không quen biết người chơi mất tích, chỉ có Mưu Cương cùng hai oldbie ra ngoài xem tình huống.

“Chị Nguyên, muốn đi xem hay không?” Cảnh Kiến đến gần hỏi.

Kết quả đứng quá gần bị Nguyên tiên sinh quét mắt, Cảnh Kiến yên lặng lui về phía sau một bước. Trần Thải Tinh nghĩ một lúc, nói: “Vậy thì đi xem xem.”

Hai người đi ra ngoài, Phương Tâm Di vốn đang ăn bữa sáng, liền vội vàng đứng lên, một tay cầm bánh bao, mơ hồ không rõ gọi: “Chị Nguyên, em cũng đi.”

Bên ngoài trời tuyết ngừng rơi, thế nhưng mặt đất tuyết đọng rất dầy, hẳn là tối hôm qua rơi xuống. Đi không bao lâu, theo dấu chân in trên tuyết đi quanh nhà gỗ một vòng, vừa lúc đụng tới ba oldbie ra ngoài, ba người thấp giọng nói chuyện, nhìn thấy Trần Thải Tinh liền dừng lại, làm bộ thần bí né tránh bọn họ đi về phía nhà gỗ.

“Chị Nguyên, ba người này có bệnh à?” Cảnh Kiến vò đầu.

Trần Thải Tinh: “Bọn họ nghĩ chị là quỷ.” Cậu làm bộ buồn bã, từ từ thở dài nói: “Xinh đẹp quá như chị, cũng thật là một loại tội lỗi.”

“Chị, nếu chị không cần ——” Phương Tâm Di chưa dứt lời.

Trần Thải Tinh đã hì hì nở nụ cười, “Loại này tội này vẫn nên nhiều một chút, chị chịu được.”

Phương Tâm Di: …..

Chị, sao chị biết em muốn loại tội này.

Theo hướng ba người Mưu Cương đi một vòng, trên đất tuyết đọng ngổn ngang, Cảnh Kiến liếc nhìn nói: “Đi đường cũng không thể loạn như vậy.”

“Cố ý phá hoại.” Trần Thải Tinh cúi người, dùng chân đẩy ra tuyết đọng ngổn ngang.

“Chị, màu đỏ này có phải là máu?” Cảnh Kiến cũng nhìn thấy, cúi người đến gần, đưa tay ra, “Còn có thịt nát —— “

“Không sợ chết thì cứ đụng vào.” Trần Thải Tinh nhàn nhạt nói.

Cảnh Kiến rụt tay về, nhớ tới đây không phải là thế giới hiện thực, “Chị thịt này có phải là …..?” Người chơi mất tích. Hắn không dám nói xong, chỉ sợ như bị ai nghe thấy, máu thịt trên đất làm người sợ hãi hoảng loạn.

“Không biết. Trở về thôi.” Trần Thải Tinh nhìn thời gian. Vừa đúng mười phút.

Ba người trở lại nhà gỗ nhỏ, tất cả người chơi đều chuẩn bị xong, trên bàn ăn không còn cơm canh. Mọi người thấy thai phụ trở về liếc mắt một cái, có người cười trên sự đau khổ của người khác, đồ ăn đã hết.

“Tinh Tinh bảo bối, sữa bò nóng của em.” Nguyên tiên sinh không biết từ nơi nào biến ra sữa bò nóng.”Còn có bánh thịt bò, anh cầm giúp em, em uống sữa trước đi.”

Mấy người chơi sáng sớm gặm màn thầu:…

“Cảm ơn.” Trần Thải Tinh ai đến cũng không từ chối, bộ dáng ‘trà xanh’ cười khanh khách, uống xong sữa bò nóng, cậu liền nhìn các người chơi nữ nở nụ cười, dịu dàng đáng thương vô tội nói: “Mọi người yên tâm, tôi chỉ ăn của hắn dùng của hắn, tôi và Nguyên tiên sinh chỉ đơn giản là chỉ mang thân phận người chơi và NPC, không có quan hệ gì.”

Các người chơi nữ: MD ‘kỹ nữ trà xanh’, Nguyên tiên sinh đến cùng coi trọng thai phụ này chỗ nào!

Phương Tâm Di còn đang gặm màn thầu, Cảnh Kiến bữa sáng chưa ăn. Trần Thải Tinh tiện tay lấy ra bánh mì trong balo đưa qua, Cảnh Kiến vui cười hớn hở nói cám ơn, Phương Tâm Di bên cạnh chảy nước miếng, mùi sữa thơm, so với bánh bao càng ngon. Trần Thải Tinh hào phóng cho đồ ăn để cổ vũ tinh thần các tiểu đệ.

“Cảm ơn chị Nguyên.”

“Chị Nguyên thật tốt.”

Phương Tâm Di càng đắc ý vẫy vẫy bánh mì cho mấy người mới nói cô chân chó nhìn.

“Có gì hơn người.” Người mới bĩu môi xem thường nói.

Cũng có người nghĩ thầm có lẽ ăn kẹo chocolate với bánh mì mềm cũng khá ngon, chỉ là không biết chị Nguyên thu tiểu đệ hay không.

Mọi người tiếp tục lên đường, đi không bao lâu, Cảnh Kiến chậm tụt lại phía sau, một lát sau lại chạy tới nói: “Chị Nguyên, trong đội ngũ lại thêm ba người, thành mười lăm người. Có phải là hai người chơi kia trở lại?”

“Em đoán xem?” Có về cũng là mười bốn người, làm sao sẽ biến thành mười lăm.

Cảnh Kiến cũng biết mình hỏi ngu, tình nguyện nghĩ lại một chút, có ba thứ lẫn vào đoàn người nghĩ lại lại liền cảm thấy kinh dị, nhỏ giọng sợ hãi nói: “Chị Nguyên, làm sao bây giờ?”

“Đừng đi lạc, cũng đừng bị thương.” Trần Thải Tinh nhìn Cảnh Kiến cùng Phương Tâm Di, như là một đại ca đang chiếu cố tiểu đệ.

Hai người gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.

Cảnh Kiến quay đầu nhìn phía sau, người chơi phía sau đa phần là newbie, đi chậm rì rì oán giận mệt mỏi, bên trong gió tuyết rất nhanh biến thành bóng dáng mơ hồ.

Buổi sáng bình an vô sự, buổi trưa tìm một nơi tránh gió tạm thời nghỉ ngơi. Trong balo có lương khô và màn thầu. Nhưng lại vừa lạnh vừa cứng.

Trần Thải Tinh là mở ra một hộp đồ hộp, dùng bếp cồn đun nóng. Balo có bốn ngăn, bếp cồn là khi mua đồ ăn dùng 40 đồng vàng được tặng kèm, đồ ăn rất nhiều, mỗi ngày chocolate ăn vặt, bữa ăn chính ăn đủ, cho nên Trần Thải Tinh mới rộng rãi như vậy.

Nhìn bếp cồn đun nóng đồ hộp, mùi thịt bay xa, Trần Thải Tinh ăn xong, thấy Cảnh Kiến nhìn đồ hộp của cậu đôi mắt phát xanh.

Người anh em, cậu nhìn như vậy tôi rất sợ hãi.

“Tôi ăn xong rồi, cậu đừng nói với tôi là muốn cái này?”

“Chị, em chỉ muốn nấu một ấm nước nóng, lương khô khô quá.” Cảnh Kiến ánh mắt trông mong.

Trần Thải Tinh lộ ra biểu tình thương yêu, một lần nữa lấy ra đồ hộp cho Cảnh Kiến.

“Em với Tâm Di ăn đi.”

Cảnh Kiến Phương Tâm Di vô cùng vui vẻ, như nhặt được trân bảo, hai người phân công làm việc, một người dùng hộp đồ hộp cũ nấu tuyết, rất nhanh đã sôi, một người đem đồ hộp chia làm hai nửa, thêm lương khô, nấu hao hộp lương khô canh thịt, ‘sụp sụp’ uống xong cả người đều ấm lên.

Lúc hai người nấu đồ ăn, hết thảy người chơi đều sang nhìn bên này, có người khinh thường, nhưng ngửi thấy được hương vị bay ra, không khỏi lộ ra biểu tình ghen tị.

Trần Thải Tinh ngồi ở phía xa ăn kẹo hoa quả, từ trên cao nhìn xuống quan sát đến tất cả những thứ này. Bên cạnh Nguyên tiên sinh chua xót nói: “Em đối với thằng ngốc kia thật tốt.”

“Đúng nha.” Trần Thải Tinh miệng ngậm kẹo nhìn sang, kẹo trong miệng vang ‘rắc rắc’, “Trung khuyển sẽ không lừa người.”

Nguyên tiên sinh cảm thấy mình chính là viên kẹo kia.



“Không nhất định.” Nguyên tiên sinh nói xong, sau đó thân sĩ nở nụ cười nói: “Mặc kệ thế giới nào, bảo bối, tôi là người em có thể tin tưởng nhất.”

Trần Thải Tinh như suy nghĩ không có trả lời.

Giữa trưa nghỉ ngơi xong, mọi người tiếp tục leo Núi tuyết. Tất cả đều thuận lợi, cũng không xảy ra tai nạn như hai ngày trước, Trần Thải Tinh luôn đề cao cảnh giác, càng bình tĩnh thì càng cảm thấy như bão tuyết sắp tới, cậu nhìn về phía Mưu Cương cùng mấy người chơi oldbie, vẻ mặt đối phương cũng rất đề phòng, xem ra mọi người có cùng suy nghĩ.

“Sắp đến nơi rồi phải không?”

“Tôi nghĩ cũng sắp rồi, ngày hôm nay không bị chậm trễ gì.”

Trời sắp tối, lập tức có thể đến nhà gỗ nghỉ ngơi, loại mê hoặc này làm cho mọi người vui vẻ, tự nhiên sẽ buông lỏng cảnh giác.

Đột nhiên địa chấn tuyết lở làm các người chơi không kịp phản ứng, nếu không phải người chuyên nghiệp leo núi tuyết ở tình cảnh bất ngờ này, căn bản không thể tránh khỏi. Ngoại trừ mấy người chơi oldbie vẫn luôn đề phòng, chỉ có Trần Thải Tinh ở giây địa chấn bắt đầu kêu lên: “Trốn vào phía sau hốc đá.”

Cảnh Kiến một bên cấp tốc tìm đá, một bên lôi kéo Phương Tâm Di đang hoảng loạn.

“Chị Nguyên —— “

Cảnh Kiến còn chưa dứt lời, Núi tuyết trước mặt liền sập xuống, gió lớn lạnh băng ập tới, căn bản không biết khối đá này có thể che chắn hay không, nhưng không còn đường nào khác, chỉ có thể cắn răng trốn kỹ, ôm run lập cập Phương Tâm Di, đưa mắt nhìn về bóng dáng màu đen che chở chị Nguyên.

Tuyết lở nhanh chóng ập xuống, phát sinh rất nhanh, bên tai chỉ có gió tuyết rít gào, rồi sau đó ù tai hoa mắt, trong nháy mắt đen kịt.

Ầm!

Hồi lâu mới yên tĩnh lại, chỉ còn gió lạnh thổi từ từ.

Từ trong đống tuyết đứng dậy một thân ảnh màu đen, trong lòng ôm một người ngất đi. Trên áo khoác Nguyên tiên sinh dính đầy tuyết, tóc tai hỗn loạn, ánh mắt lạnh lẽo, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc người trong lòng, cẩn thận sửa sang, mặt cũng chậm rãi tới gần ——

Trần Thải Tinh tỉnh lại liền thấy mỹ nhan thịnh thế phóng đại.

Nam nhân tuấn mỹ, lạnh lẽo, không dính khói lửa trần gian, môi tuy hồng nhưng mặt lại trắng bệch, quả thực không giống người thường.

“Anh muốn hôn tôi?” Trần Thải Tinh nhíu mày.

Nguyên tiên sinh:…

“Không, chỉ là muốn giúp em thổi đi hoa tuyết.”

“Vậy thật cám ơn anh.” Trần Thải Tinh tiện tay đưa lên mặt lau hai cái, lời lẽ chính đáng nói: “Tôi không chấp nhận quy tắc ngầm.”

Nguyên tiên sinh trầm mặc một giây, gật đầu, nói: “Tôi biết, em là một cô gái đoan trang đứng đắn.”

Hai người ở đây nói chuyện, dưới nền tuyết liên tiếp phát ra tiếng vang, từng người chơi một giãy giụa chui lên. Trần Thải Tinh dựng thẳng lông mày, theo tiếng người chơi chui lên còn phát ra thanh âm ‘xoạt xoạt’ như có thứ gì đang gặm nuốt, rất mau tất cả mọi người đều đi ra, một người hai người, có người khóc lóc nói: “Dọa chết rồi, tôi còn sống.”

“Thiếu chút nữa đã nghĩ là sẽ chết ở chỗ này.”

“Thật đáng sợ.”

Cảnh Kiến cùng Phương Tâm Di cũng đi ra, chạy đến bên người Trần Thải Tinh, quan tâm lo lắng. Cảnh Kiến phát hiện ánh mắt Nguyên tiên sinh nhìn hắn không đúng, ánh mắt dò hỏi đưa qua, liền nghe Nguyên tiên sinh nói: “Trung khuyển?” Còn hừ lạnh một tiếng.

???

“Làm sao vậy? Chị Nguyên.”

Trời tối, mọi người đứng xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng người, rất khó đếm rõ bao nhiêu người.

Có người bật đèn pin, dưới ánh sáng màu trắng, đột nhiên có người kêu lên: “Máu, máu, có máu, có người chết.”

“Qua nhìn xem.” Trần Thải Tinh dẫn đầu đi về phía tiếng kêu.

Tất cả mọi người đi tới, mặt tuyết trắng tinh bị nhiễm đỏ, càng lúc càng nhiều, còn có xương cốt vỡ vụn cùng tiếng nhấm nuốt, tia sáng chiếu tới, thứ đầy lông trắng như tuyết ‘ô ô’ hai tiếng, trong miệng như ngậm thứ gì nhanh chóng chạy đi, hố tuyết vừa lộ ra, mọi người liền nhìn nơi vừa phát ra âm thanh.

Có hai bộ thi thể không trọn vẹn, cụt tay thiếu chân, máu thịt be bét, hai mắt trừng lớn chết không nhắm mắt nhìn tất cả người chơi.

“Chết, chết rồi?”

“Có thứ gì đã ăn bọn họ, vừa nãy đó là cái gì?”

“Ai biết, đi nhanh lên, trời tối mau trở về.” Có oldbie bình tĩnh nói.

Mọi người như là bị đánh tỉnh, liền vội vàng nói đi mau, trở về.

“Tiếp tục.”

Nguyên tiên sinh dẫn đường đi phía trước. Tất cả mọi người kéo nhau nhanh chóng đi tới, tiến vào trò chơi ngày thứ ba, người mới newbie lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy tình trạng người chết, còn thảm như vậy, bị thú hoang ăn mất, ai cũng không dám oán giận nói mệt, cực lực tiến lên, chỉ sợ sẽ tụt lại phía sau.

Trần Thải Tinh không nhanh không chậm bước theo, quay đầu nhìn lại phía sau, nơi đó bị gió tuyết bao phủ, nhìn không rõ ràng, chỉ mơ hồ chỉ thấy hai bóng dáng lắc lư.

“Chị Nguyên, nhìn gì vậy? Đi nhanh đi, em cảm thấy tiếng gió này như tiếng quỷ kêu vậy, thật đáng sợ.” Cảnh Kiến xoa xoa cánh tay nói.

Trần Thải Tinh nhìn Cảnh Kiến, nói chính xác là nhìn sau lưng Cảnh Kiến mấy bóng quỷ ảnh màu đen, không có mặt mũi, không ra hình người, chính là cái bóng đen thui, ngày hôm qua cũng gặp phải, khi trời tối những cái bóng này sẽ xuất hiện, nhưng vì quy tắc sẽ không động thủ đối người chơi, hiện tại những cái bóng này không còn ánh mắt đói bụng như hôm qua, giống như vừa được ăn uống no đủ.

Không khỏi nghĩ đến hai bộ thi thể bị gặm đến đáng sợ.

Những quỷ ảnh này động thủ điều kiện hẳn là người chơi chết đi, mới có thể gặm nuốt ăn luôn. Mà quỷ lẫn vào trong người chơi, thì điều kiện cần thiết là người chơi bị thương đổ máu, sau đó lúc kể chuyện xưa sẽ theo dõi mục tiêu, đến tối sẽ mất tích.

“Không có gì đi thôi.” Trần Thải Tinh đáp lời.

Quỷ ảnh không sợ, nhưng cần tìm ra quỷ đang trốn.

Sắp tới nhà gỗ nghỉ ngơi, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Có người khóc lóc nói: “Người còn chưa tìm được, hôm nay lại chết hai người, đây rốt cuộc là thế giới quái quỷ gì.”

“Chúng ta bao giờ mới quay về được, thật là đáng sợ, tôi không muốn chơi.”

Người mới bắt đầu khóc, nhưng không có ai đi an ủi, nhóm oldbie vừa nghĩ đến manh mối, Mưu Cương liền âm thầm đưa mắt về phía thai phụ. Trần Thải Tinh lại không phải người chết, quay đầu đối diện ánh mắt Mưu Cương, hướng đối phương nở nụ cười cười, cố ý xuyên tạc nói: “Không cần nhìn lén tôi, muốn phương thức liên lạc của tôi sao? Nói thẳng là được rồi.”

“Không phải, tôi không cần.” Mưu Cương nói xong liền nhìn Thẩm Huyên.

Hai người lúc này cũng không che giấu quan hệ quen biết. Sáng sớm Mưu Cương đi ra ngoài điều tra manh mối, trở về là Thẩm Huyên giữ cho bữa sáng.

Trong phòng chỉ có mười cây nến. Còn khá thông minh thay đổi theo hoạt động của người chơi.

Ăn xong cơm, lại bắt đầu kể chuyện.

Mọi người ngồi vây quanh lò sưởi, chong đèn trên đỉnh đầu.

Không biết đêm nay nến của ai sẽ tắt. Buổi tối xảy ra tuyết lở, mọi người đều bị vùi lấp, ai bị thương, Trần Thải Tinh cũng không biết.

“Tôi, để tôi kể trước cho.” Có một newbie dơ tay dẫn đầu.

Chắc dựa vào hai ngày trước, người mới nghĩ người thứ nhất kể truyện sẽ không chết. Tối đầu tiên thai phụ không sao, tối thứ hai oldbie cũng không sao. Người mới đánh cược, ngày hôm nay tình cảnh người chết quá thảm, hắn không muốn chết.

Dưới ánh nến tối tăm, Trần Thải Tinh nhìn thấy tay newbie có một vệt máu màu đỏ.

Yên lặng buông tiếng thở dài, không có dị nghị.

“Có một con quỷ ăn rất nhiều cơm, làm mình nghẹn chết.” Newbie nhanh chóng nói.

Đến lượt người thứ hai.

Tất cả mọi người cẩn thận kể cố sự quỷ, rất nhanh đã kết thúc, có thể nghỉ ngơi. Trần Thải Tinh nằm ở trên ghế suy nghĩ, sau lưng có một thân ảnh dính vào, Trần Thải Tinh lười động, nói: “Tay chạm loạn thử xem, tiểu đệ đệ sẽ không còn.”

Nguyên tiên sinh giơ hai tay lên để chứng minh trong sạch.

“Bảo bối, em đang nghĩ gì vậy?”

“Đang nghĩ ai là quỷ.” Trần Thải Tinh biết có người nghe trộm động tĩnh của bọn họ, cũng không buồn cố kỵ.

Nguyên tiên sinh lặng lẽ tới gần, hạ giọng như đang thì thầm hỏi, “Là ai vậy?”

“Anh.” Trần Thải Tinh xoay người, hai người mặt đối mặt dính vào, “Anh là đồ sắc quỷ, cách xa tôi một chút.”

Mưu Cương đang nghe trộm: …

Hai người đang nói cái gì vậy!

Mà cẩn thận nghĩ lại, cũng không thể loại trừ Nguyên tiên sinh, nhưng nếu Nguyên tiên sinh là quỷ thì ngay cả quần áo hắn cũng không cho đụng, càng đừng nói là giết người.

Chắc là không phải.

Mưu Cương ở trong bóng tối xua tay với Thẩm Huyên, hắn vẫn cảm thấy thai phụ đáng ngờ nhất.

Thẩm Huyên gật đầu một cái, ngày mai thăm dò thai phụ.

Được. Mưu Cương gật đầu.

Trần Thải Tinh không biết hai người này muốn thăm dò cậu, mà có biết cậu cũng không quan tâm. Cậu đang nghĩ, ngày mai chỉ còn lại bảy người chơi, vừa đúng với số lượng người trong cố sự ‘tình lữ khủng bố’ trên Núi tuyết kia, xem ra vẫn có liên quan đến câu truyện đó.

Đêm khuya.

Núi tuyết yên lặng, chỉ có tiếng củi lửa cháy lách tách hòa cùng với âm thanh gió bắc rít gào ngoài kia.

Trong phòng im ắng, tất cả mọi người như bị trúng tà, trời vừa tối đã ngủ rất sâu, cửa đột nhiên bị thứ gì gõ vang.

‘Ầm ầm ầm’ tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên, càng ngày càng dồn dập.

Đánh thức tất cả mọi người đang ngủ, Trần Thải Tinh ngủ ở góc, bị Nguyên tiên sinh ôm vào trong ngực, hai người dính sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể của Nguyên tiên sinh rất cao, cả ổ chăn ấm áp dễ chịu, Trần Thải Tinh ngủ đến mơ hồ, phản ứng một giây mới nhớ tới, người lúc trước mất tích đều im lặng, có việc lạ?

“Ai, ai vậy?” Đã có người hỏi.

Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, bảy cái cây nến phát ra ánh sáng mịt mù, nhưng vẫn có thể nhìn thấy người chơi đều trong phòng, không một ai biến mất. Âm thanh đập cửa không ngừng vang lên, như đang phá cửa, từ khe cửa nhìn ra có thể thấy được bóng người nhỏ dài, thứ ngoài cửa âm thanh đứt đoạn nói: “Mở, mở cửa.”

“Để, để chúng tôi vào.”

“Nguyên tiên sinh, chúng tôi còn ở bên ngoài.”

Âm thanh càng ngày càng lưu loát, có người nghe ra giọng nói, run cầm cập sợ hãi nói: “Là là hai người đã chết lúc chiều.”

Nói chuyện chính là người đầu tiên kể chuyện, lúc này còn chưa mất tích.

Tiếng gõ ngoài cửa ngừng, im ắng, mọi người cho rằng hai người kia đi rồi, kết quả Phương Tâm Di chỉ vào cửa sổ sợ tới mức nhỏ giọng nói: “Cửa sổ, cửa sổ.”

Mọi người nhìn qua, bốn phía nhà gỗ đều có cửa sổ, trên một cửa nằm sấp hai cái đầu bị đóng băng bám đầy tuyết máu thịt lẫn lộn, đồng tử thu hẹp hai mắt chỉ còn màu trắng trợn trừng nhìn tất cả mọi người trong phòng.

Newbie sợ tới rít gào “Quỷ, có quỷ”.

“Nguyên tiên sinh, chúng tôi còn chưa vào.”

“Lạnh quá cho chúng tôi vào được không.”

“Không được.” Nguyên tiên sinh tâm trạng không tốt nói, “Cút.”

Hai bộ thi thể run rẩy lắc lư im lặng rời đi.

“Đi, đi rồi?”

Nguyên tiên sinh lười trả lời vấn đề của newbie, nhìn Trần Thải Tinh, dịu dàng cười, nói: “Bảo bối, chúng ta ngủ tiếp đi.”

Newbie:…

Trần Thải Tinh nhìn ghế nằm của mình, lại nhìn ghế nằm lạnh lẽo bên cạnh. Ý là Nguyên tiên sinh có thể cút đi.

Nguyên tiên sinh:…

Tâm trạng càng khó chịu.

Xảy ra chuyện này, các người chơi sợ hãi cho rằng sẽ không ngủ được, kết quả không bao lâu sau đã ngủ say. Trần Thải Tinh nằm một mình, nửa ngày ổ chăn vẫn lạnh như trong hầm băng, mà thân thể cũng rất mệt mỏi, mơ mơ màng màng, rõ ràng đầu óc tỉnh táo nhưng lại không thể mở mắt ra được.

Trần Thải Tinh nghi ngờ là do quỷ lẫn trong đoàn người gây lên.

Không biết bao lâu, nghe được âm thanh ‘sột soạt’, truyền đến từ phía giường chung, sau đó im lặng không có tiếng bước chân. Trần Thải Tinh nhớ tới quỷ chân không chạm đất, bên tai là cửa gỗ bị mở ra, kẽo kẹt ——

Có người từ trong phòng đi ra ngoài.

Trong phòng càng ngày càng lạnh, có gió từ ngoài cửa thổi vào. Trần Thải Tinh vốn lạnh không ngủ được, hiện tại thật sự là dày vò, thân thể ngủ nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, đang mệt mỏi thì phía sau có thân thể ấm áp tiến vào ôn nhu ôm cậu.

“Ngủ đi, Tinh Tinh.”

Trần Thải Tinh thả lỏng, sau đó cảm giác sau tai mềm mại, cậu bị hôn. Đối phương còn phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, “Sáng sớm sẽ mặc em xử lý, bây giờ ngủ đi, bảo bối.”

Sau đó Trần Thải Tinh liền ngủ rồi.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, cửa quả nhiên mở, gió lạnh vù vù thổi.

Lại vang lên câu nói quen thuộc hai ngày trước: “Lại có người biến mất.”

“Lần này biến mất ba người.”

“Làm sao bây giờ?”

Trong phòng chỉ còn lại bảy người, Mưu Cương, Thẩm Huyên, người chơi nam oldbie, Phương Tâm Di, Cảnh Kiến, và cậu. Newbie ngoại trừ Phương Tâm Di, Cảnh Kiến tất cả đều biến mất. Hiện tại phạm vi càng bị thu hẹp, theo lý thì càng dễ suy đoán, nhưng nhìn ai đều cảm thấy giống quỷ.

Trần Thải Tinh nghĩ như vậy, bốn oldbie đối diện sao có thể không nghĩ đến.

Bữa sáng ăn trong im lặng, mọi người ăn xong lập tức leo núi.

Hôm nay trong đội ngũ không thừa người nào, Cảnh Kiến thở phào nhẹ nhõm, báo cáo với chị Nguyên. Trần Thải Tinh lại không lạc quan như vậy, cậu nhớ đến chuyện xưa kia, ngày đầu thất tất cả mọi người sẽ xuất hiện, cậu cảm thấy được bảy ngày chính là kỳ hạn.

Đến trưa, mọi người gặm lương khô, Trần Thải Tinh lấy ra đồ hộp, không cần cậu lên tiếng, Cảnh Kiến cùng Phương Tâm Di phụ giúp đun nóng, ba người ăn bữa trưa, Nguyên tiên sinh ngồi một bên ngắm phong cảnh.

“Hai newbie các ngươi, đừng vì một hộp thức ăn mà bị mua chuộc.” Mưu Cương đột nhiên mở miệng.

Trần Thải Tinh cười khanh khách nhìn về phía đối phương, “Làm sao? Đánh bại hai người bọn họ, anh muốn thượng vị à?” Sau đó tỏ vẻ xin lỗi nói: “Nhưng mà thật đáng tiếc, bên cạnh tôi chỉ thu mỹ nhân.”

“Tôi cũng vậy?” Nguyên tiên sinh đang ngắm phong cảnh đột nhiên bất mãn mở miệng.

Trần Thải Tinh: “Anh ngậm miệng.” Cậu có chút xấu hổ, khí thế mắng người cũng bị giảm đi một chút.

Phương Tâm Di cao hứng, được chị Nguyên tỷ thừa nhận là người xinh đẹp.

“Anh đừng châm ngòi ly gián, chị Nguyên không thể nào là quỷ, lúc ở dưới chân núi còn từng tặng tôi quần áo chống lạnh.” Cảnh Kiến cũng là người có đầu óc phán đoán.

Mưu Cương nói: “Thế giới trò ma quái có thể làm ra các loại ngụy trang, nếu cô ta không phải quỷ, một thai phụ có thể leo núi nhanh hơn cậu sao, ba ngày nay, cậu đã nghe cô ta than mệt bao giờ chưa?”

Cảnh Kiến bị hỏi nghẹn họng, đúng vậy, chị Nguyên là một thai phụ sao thể lực lại tốt đến vậy?

Hắn là sinh viên chuyên khoa thể dục.

Trần Thải Tinh:…

Mưu Cương nói rất chính xác, dĩ nhiên không có cách nào phản bác.

“Vậy bây giờ tôi không thể giấu giếm nữa.” Trần Thải Tinh làm bộ bị phát hiện đành phải ‘ăn ngay nói thật’.

Mưu Cương và bốn oldbie lập tức đề phòng, Phương Tâm Di cùng Cảnh Kiến đều sững sờ, gọi: “Chị?”, “Chị Nguyên?”

Trần Thải Tinh ẩn nhẫn nhưng lại kiên cường, tình cảm chân thực như ánh sáng bao phủ, “Thật không dám giấu giếm, tôi thật ra là Thánh Mẫu Nương Nương, trong bụng mang chính là Thánh Tử, đương nhiên sẽ không mệt mỏi.”

Tất cả mọi người:???