Triều Sinh bị cậu ta lắc lư đến quáng mắt, nhanh chóng vươn tay ngăn cản động tác của Lâm Yêu, thở dài nói: “Tao nói thật, tao không sao, mày đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Lâm Yêu vẫn thấy rất khó tin nổi: “Có phải anh ta nắm được nhược điểm gì của mày không?”
“Không có.” Triều Sinh nhìn quanh bốn phía, sau khi xác nhận tiếng nói chuyện của hai người bọn họ không có ảnh hưởng đến người khác, mới tiếp tục mở miệng, “Chỉ là mày, không, là tao chưa làm mày đủ hiểu tao.”
Lâm Yêu ngẩn ra, hắn xưa nay chưa từng hoài nghi mối quan hệ nhiều năm với Triều Sinh vẫn tồn tại chướng ngại, cho nên khi Triều Sinh nói như vậy, trong lòng hắn khó tránh khỏi cảm thấy mất mát, “Tao chưa đủ hiểu mày sao?”
“Đủ, không ai hiểu tao hơn mày nhưng tao bây giờ cũng không rõ bản thân mình là loại người gì.” Triều Sinh từ từ nói, thứ cậu không am hiểu nhất chính là bày tỏ tiếng lòng với người thân thiết, đặc biệt là với Lâm Yêu, Triều Sinh sợ mình biểu đạt không đúng lại thành nghĩa khác sẽ làm tổn thương đối phương, “Cho nên trước khi tao hiểu rõ bản thân mình, mày đừng cảm thấy quá kinh ngạc gì về tao cả.”
Lâm Yêu nghe xong lại hiểu rất mơ hồ, trực giác nói cho hắn biết, Triều Sinh tạm thời không muốn chia sẻ bất kỳ bí mật gì với hắn, phải chờ tới thời cơ thích hợp rồi bàn lại chuyện này.
Hắn luôn lo lắng Triều Sinh sẽ khư khư cố chấp rồi bị tổn thương, nhưng nếu đối phương đã nói như vậy, Lâm Yêu cũng không có cách nào thể hiện bất mãn, không thì sẽ mang ý nghĩa hắn không tín nhiệm Triều Sinh.
“Được, vậy tao không hỏi nữa.” Lâm Yêu dựa vào lưng ghế, thân thể cảm thấy nặng nề hơn, “Nhưng mày phải cam đoan với tao, lúc mày buồn không được chịu đựng một mình, nếu như có ai bắt nạt mày, nói với tao, tao… tao sẽ rủ đồng bọn trừng trị tên đó.”
“Đừng có la.” Triều Sinh nhíu mày, ánh mắt nhắc nhở cậu ta chú ý hoàn cảnh.
Lâm Yêu gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn Triều Sinh một chuyện rất quan trọng: “Tiền mày kiếm được thì giữ mà tiêu, ai mượn cũng đừng có cho.”
Triều Sinh không còn gì để nói.
Sau đó Lâm Yêu lại hỏi cậu: “Mày, mày, mày biết các biện pháp an toàn gì gì đó không?”
Triều Sinh nghe cậu ta ấp úng nửa ngày cũng không vào trọng điểm, khoát tay qua loa nói: “Được rồi được rồi, tao biết tất, mày yên tâm đi.”
Lâm Yêu ngồi ở chỗ cũ ngẩn ngơ, một tiếng “mịa nó” ở trong lòng vang lên, sau đó chính là một câu “Hóa ra Đoạn Đoạn biết nhiều như vậy”. Hắn lập tức không biết nên bất ngờ Triều Sinh thâm tàng bất lộ, hay là bất ngờ Tầm Chu mặt người dạ thú, nói chung quan hệ của hai người này trong mắt Lâm Yêu càng trở nên mờ ám hơn.
“Mày không phải đến đọc sách sao?” Triều Sinh liếc cậu ta một cái, “Mày cầm cuốn sách gì đó, Sổ tay chơi cổ phiếu của kẻ ngốc, mày cũng tự biết thân biết phận quá nhỉ.”
Lâm Yêu tiện tay đóng quyển sách lại, đứng dậy đặt trên mặt bàn, “Vậy… tao đi trước nha.””
“Ừm.”
“Nhớ kỹ những gì tao đã nói với mày đó, Đoạn Đoạn.”
Triều Sinh bất đắc dĩ gật đầu, “Vâng vâng vâng, tao biết rồi.”
Cậu đưa mắt nhìn Lâm Yêu quay người rời đi, mãi đến khi thân ảnh của đối phương hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, cậu mới thở một hơi như trút được gánh nặng, gục xuống bàn.
Coi như giải quyết được nghi ngờ của Lâm Yêu, vẫn còn có rất nhiều chuyện khác đang đợi chờ mình thay đổi, cậu phải dần tiến vào xã hội, lớn lên trở thành một người đàn ông độc lập; còn phải đột phá phòng tuyến tâm lý của mình, dung nhập vào vòng tròn của những người xung quanh, chỉ khi trở thành một người trưởng thành một mình đảm đương, mới có tư cách đường đường chính chính giới thiệu với người khác về mối quan hệ của mình và Tầm Chu.
Đến lúc đó, cậu có thể yên tâm ngắm nhìn phong cảnh thế giới này cùng với Tầm Chu.
Trung tuần tháng ba, thời tiết rốt cuộc cũng có dấu hiệu ấm áp.
Phần lớn thời gian của Triều Sinh đều làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, từ lúc chân trời lóe sáng, cậu cũng đã buộc tạp dề ở trong phòng bếp làm điểm tâm. Gần đây Tầm Chu mua một cái máy pha cà phê, dùng hai lần liền lạnh nhạt để trong góc, Triều Sinh đành phải bỏ ra chút thời gian vào sáng sớm giúp anh pha một ly nâng cao tinh thần.
Tầm Chu là kiểu người sau khi đồng hồ báo thức vang lên thì nhất định phải ngủ thêm mấy phút nữa, mỗi lần gặp phải tiết sáng sớm, Triều Sinh đều phải nài ép lôi kéo mới có thể đánh thức anh dậy. Tầm Chu sau khi rời giường vẫn còn bộ dạng không tình nguyện đi làm, trong miệng rầm rì mấy câu, mãi đến khi hai mắt hoàn toàn mở ra, trạng thái mới khôi phục vẻ đàng hoàng.
“Muốn đi tắm suối nước nóng, cuối tuần đi nhé!” Tầm Chu vào nhà bếp không phải là vì giúp Triều Sinh, ngược lại đến gây thêm phiền phức, cố ý đổi vị trí hai lọ muối và đường, chờ Triều Sinh không cẩn thận bỏ sai, Tầm Chu liền lập tức nhảy ra, giả bộ giọng điệu giáo dục nói cậu làm việc không đủ nghiêm túc.
Lúc đầu Triều Sinh còn tranh luận với anh, sau đó liền lười so đo, dung túng cho anh làm đủ trò đùa dai trong phòng bếp.
Tầm Chu phát hiện, Triều Sinh bây giờ đã quen với bầu không khí tình yêu cuồng nhiệt, khi đối mặt với những trò đùa của mình đã có thể biết ngoảnh mặt làm ngơ, nếu là lúc trước em ấy nhất định sẽ lúng túng không biết làm sao. Mà chút tiến bộ này trong mắt Tầm Chu chỉ là giả tạo, anh biết nếu như mình biến hóa cách chơi một chút, Triều Sinh nhất định sẽ khôi phục bộ dạng ngượng ngùng e ngại như trước.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ Triều Sinh viền mắt ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt, Tầm Chu liền không ngừng sôi trào sung sướng không thể diễn tả bằng lời.
“Buổi chiều anh đến thư viện.” Tầm Chu nhấp ngụm cà phê nóng, “Đọc sách.”
Triều Sinh hờ hững, “Anh đi thì đi, báo với em là gì.”
“Anh sợ em tưởng bở, cho rằng anh đến tìm em chơi đùa.” Tầm Chu thả xuống cái cốc nóng, cười cười nhìn Triều Sinh, “Anh chẳng thèm để ý đến em đâu.”
Triều Sinh lặng lẽ lườm anh một cái.
“Này, dứa ngâm của anh đâu, em ăn hết rồi phải không?”
“Làm gì có, em chưa đụng muỗng nào cả.” Triều Sinh nhìn mặt bàn, “Chắc em thấy hũ trống, tưởng anh ăn hết rồi, nên hôm qua tiện tay vứt luôn.”
Sắc mặt Tầm Chu lập tức nghiêm trọng, “Em đền đi.”
“Được, được, được.”
Mỗi ngày vào sáng sớm và tối muộn, đều là thời điểm sức lực của Tầm Chu thịnh vượng, buổi sáng thì mang theo thuộc tính trẻ con, mà buổi tối thì mở thuộc tính đại ma vương, thậm chí từ sáng đến tối còn dư hơi nào liền đăng nhập vào Mê Lam, dùng thân phận Trục toạ độ y tìm Triều Sinh thả thính.
Triều Sinh ở trong thư viện hiếm thấy thanh tĩnh, cậu bây giờ tích lũy cũng được khá nhiều từ vựng tiếng Anh, xem hiểu một đoạn thời sự nước ngoài, chỉ là về phương diện khẩu ngữ còn cần Tầm Chu chỉ dẫn nhiều.
Có lúc, Triều Sinh sẽ lén lút mở điện thoại ghi âm lại giọng Tầm Chu đọc tiếng Anh. Cũng không phải bởi vì muốn đối chiếu học, thuần túy là cảm thấy giọng anh gợi cảm có từ tính làm người ta cứ muốn nghe hoài nghe mãi.
Triều Sinh đeo tai nghe, chuyển một thùng sách cũ tới lầu bốn thư viện. Tầng này lúc thường không mở cho người ngoài, bởi vì sách ở đây đều là sách phiên bản cũ, chỉ phân loại ra rồi chất đống trên giá.
Lúc Tầm Chu tới tìm cậu, không nhìn thấy người ở lầu một, liền đi lên mấy lầu mới phát hiện cậu ở. Nhỏ giọng gọi vài tiếng vẫn không nghe, Tầm Chu đành phải đến gần, giơ tay gỡ tai nghe của Triều Sinh.
Triều Sinh sợ đến nỗi run một cái, quay đầu nhìn thấy Tầm Chu đang định đeo tai nghe lên, “Nghe gì mà hay thế?”
“Anh…” Triều Sinh định giật lại, nhưng đã không còn kịp rồi, vì vậy nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm nút dừng phát.
Nhưng Tầm Chu vẫn nghe được nội dung bên trong, sau khi âm thanh im bặt, anh lấy tai nghe xuống cười trả lại Triều Sinh, nhỏ giọng nói: “Đúng là hay thật, đến anh cũng mê.”
Triều Sinh im lặng không lên tiếng, nắm tai nghe thành một cục rối như tơ vò, trực tiếp nhét vào túi.
Tầm Chu định giúp cậu dọn sách trong thùng, kết quả lấy ra một quyển không chú ý mức độ cũ kỹ, mới vừa nhấc lên liền “Ào ào ào” rớt xuống vài trang sách, suýt nữa rớt tan nát.
Triều Sinh chậc lưỡi, khom lưng nhặt lên, xoay mặt trách cứ Tầm Chu: “Đừng gây rối cho em nữa, không phải anh nói hôm nay tới đọc sách sao, xuống lầu đọc đi.”
Tầm Chu kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, “Hóa ra chỗ này không có ai nên em mới có thể nói chuyện lớn tiếng như vậy sao?”
“Ừm, anh không nhìn thấy bên ngoài em viết không phận sự miễn vào à?” Triều Sinh liếc anh một chút.
“Không nhìn thấy, anh chỉ lo tìm em.” Tầm Chu giang hai cánh tay, từ phía sau lưng vòng lấy thân thể Triều Sinh, nhỏ giọng hỏi cậu, “Vậy chúng ta chẳng phải là có thể ở đây làm gì cũng được sao?”
“Không được!” Triều Sinh nỗ lực tránh khỏi giam cầm của Tầm Chu, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện, mình càng chống cự thì càng khơi dậy dục vọng đùa cợt của Tầm Chu, vì vậy cậu bỏ qua ý nghĩ chống cự, mặc cho Tầm Chu ôm mình.
“Sao im ắng thế?” Tầm Chu lắc lắc vai người trong ngực, lại thấy đối phương thờ ơ không động lòng, “Không sợ anh bắt nạt em hả?”
Triều Sinh mở miệng chần chừ một chút, sau đó mới kiên định nói: “Em có lúc nào sợ anh hả?”
Tầm Chu không hiểu lúc này cậu đang khoe mẽ cái gì, làm như mình bây giờ muốn làm mấy chuyện xấu với em ấy không bằng.
Nhưng lòng hiếu kỳ nổi lên, Tầm Chu quả thật muốn biết khi Triều Sinh thẹn thùng nhất thì có thể yếu đuối đến mức nào. Cánh tay anh chậm rãi dời xuống, đầu ngón tay nhấc vạt áo Triều Sinh lên, thuận thế thăm dò nhiệt độ bụng dưới của chàng trai.
Triều Sinh ưỡn eo theo phản xạ, cậu cực kỳ sợ ngứa.
“Chắc không phải bình thường anh đối xử với em quá tốt nên em liền thả lỏng cảnh giác chứ?” Nhìn thấy phản ứng của đối phương bình tĩnh hơn so với dự liệu, Tầm Chu càng hứng thú, “Em quên anh là trai hư hả?”
Nghe đến danh xưng kia, thần kinh Triều Sinh bỗng nhiên mẫn cảm. Nếu không phải Tầm Chu nhắc nhở, cậu suýt chút nữa đã quên lúc trước mình từng nói bao nhiêu lời quá đáng với Trục toạ độ y, hóa ra đối phương đều nhớ hết.
Một cái tay Tầm Chu ôm thân thể Triều Sinh, một cái tay khác thì lại dọc theo mép quần Triều Sinh, không nhanh không chậm vuốt ve phần bụng bóng loáng. Triều Sinh không nhịn được hít vào một hơi, nhưng không ngờ Tầm Chu hạ xuống vài nụ hôn nhẹ nhàng lên gáy cậu, khiến sống lưng cậu ngứa ngáy, vì vậy lập tức mất đi trọng tâm, kề sát vào trong lồng ngực Tầm Chu.
Tầm Chu nhân cơ hội liếc đến gò má Triều Sinh, chân mày hơi nhíu lại, tầm mắt né tránh trên không trung, còn mở miệng hô hấp cực nhỏ. Đáng tiếc sắc mặt vẫn chưa đỏ lên, Tầm Chu đành phải lấy môi nhẹ nhàng mân mê vành tai Triều Sinh, đầu lưỡi khẽ cọ xát.
Triều Sinh không chịu hạ thấp lòng tự trọng, dù bị Tầm Chu khiêu khích nổi lên phản ứng, cậu cũng chỉ dùng sức cắn chặt răng, không cho phép mình mất mặt tại chỗ. Tay Tầm Chu đã vén lớp vải ngăn cách da thịt Triều Sinh, bàn tay càng tiến sâu xuống dưới, đòi lấy càng nhiều dục vọng.
Cảm giác được Triều Sinh rụt vai mấy lần, một cánh tay khác của Tầm Chu liền siết cậu chặt hơn.
Triều Sinh cấp bách hít sâu, dường như là muốn tóm lấy cánh tay Tầm Chu, nhưng mà mới vừa giơ tay lên liền không cẩn thận đụng phải giá sách cứng ngắc, trong hoàn cảnh yên tĩnh phát ra một tiếng “ình”.
“Có đau không?” Tầm Chu thân thiết nhỏ giọng hỏi, cuối cùng anh cũng coi như chịu buông một cánh tay ra, xoa xoa cổ tay đập phải giá sách của Triều Sinh.
Mà bề ngoài anh dịu dàng vậy thôi, một cái tay khác giấu trong lớp vải cũng không dừng tần suất xoa nắn, Triều Sinh cảm giác từng đợt khô nóng hiện lên, tích tụ ở bụng dưới, còn tiếp tục lan tràn lên phía trên, từng bước xâm chiếm lý trí của cậu.
Tầm Chu ngoáy đầu lại, chóp mũi chậm rãi mơn trớn gò má Triều Sinh, rồi thuận theo đường nét xuống cằm rồi xuống cái cổ trắng nõn. Anh mơ hồ có thể cảm giác được mạch máu dưới da thịt thiếu niên đang sốt sắng nhảy cẫng lên, thân thể chẳng khác nào một gốc cây mới vừa nhú ra một mầm non nhỏ tràn đầy sức sống.
Anh mở miệng, nhẹ nhàng cắn lên gáy Triều Sinh một cái.
Triều Sinh kìm lòng không đặng phát ra một tiếng rên nhẹ, kết quả âm cuối còn chưa kịp tiêu tán trong không khí, miệng liền bị Tầm Chu chụp lấy.
“Xuỵt!” Tầm Chu một tay đè nén âm thanh Triều Sinh muốn phóng thích, một tay tăng nhanh động tác. Khóe môi anh cong lên, kề sát ở bên tai Triều Sinh, cười nhạt nhắc nhở: “Ở trong thư viện, không được ồn ào, quy định em đề ra, sao lại không tuân thủ?”
Khóe mắt Triều Sinh chảy ra giọt nước mắt li ti, nhanh chóng thấm ướt lông mi, rồi dần dần bay hơi vào không khí.
Mãi đến khi cả người cậu mềm nhũn trong lòng Tầm Chu, anh mới mở lòng từ bi bỏ qua. Trên giá sách lúc này đã rớt vài quyển, Tầm Chu vừa ôm lấy Triều Sinh từ phía sau vừa nhặt mấy quyển sách đó lên.
“Ô, là sách địa lý.” Tầm Chu phát hiện niềm vui nho nhỏ, tự nhiên mở ra nhìn vài tờ, vẫn là toàn bộ nội dung tiếng Anh. Anh dán vào Triều Sinh gò má, lẩm bẩm nói: “Anh rất mong đợi Triều Sinh à. Anh muốn ngắm mặt trời lặn ở Zadar, muốn cùng em hóng gió biển, uống rượu, và ngủ, anh còn muốn đến xem cừu ăn cỏ, khi nào thì em mới thi xong?”
Triều Sinh điều chỉnh hơi thở của mình, trả lời: “Chắc là mùa hè.”
Cậu dựa vào ngực Tầm Chu, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cửa sổ lầu bốn đã bám bụi khá dày, bên ngoài cây cối lờ mờ, ngoài cửa sổ hình như còn bám đầy rêu phong, chẳng hề xinh đẹp chút nào.
Tầm Chu đang khép sách lại, cảm giác được vai người trong ngực run hai cái, sau đó liền thấy Triều Sinh xoay người lại, bỗng nhiên ôm lấy mình.
Triều Sinh không nói gì, chỉ vùi mặt vào lồng ngực Tầm Chu.
Tuy rằng trực tiếp dứt bỏ tất cả những điều vụn vặt trong sinh hoạt hàng ngày rất không thực tế, nhưng chỉ cần có thể có một lần quên mình để xem thế giới chuyển động, Triều Sinh dường như sẽ đạt được một lần đầu thai hóa kiếp mới.
Giống như là đã quen bắn cung trong làn mưa, bỗng nhiên có một ngày trời quang đãng. Lần đầu tiên trong đời cậu nảy ra ý nghĩ “Mình muốn trưởng thành”, muốn học cách dũng cảm đối mặt với một bản thân thường xuyên lo sợ bất an do dự thiếu quyết đoán; muốn học cách thành khẩn tiếp thu một bản thân tầm thường vô vị kiến thức nông cạn; sau đó, mới có thể trở thành một người dù vẫn bình thường như trước, nhưng ít nhất cũng biết tỏa sáng một chút.
Một ngày nào đó cậu không cần thông qua việc bài xích người khác để nhận được cảm giác an toàn, cũng không cần dựa vào việc chán ghét bản thân để nhận được sức lực sinh tồn. Dù cho những chuyện vặt vãnh rơi xuống cùng một lúc, khi nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy bầu trời ngoài miệng giếng.
Cậu muốn học cách yêu thương một bản thân được Tầm Chu yêu thương.
Triều Sinh ngẩng đầu lên, tì cằm vào ngực Tầm Chu. Tầm Chu cúi đầu nhìn vào ánh mắt cậu, cười cười, cúi xuống hôn lên trán Triều Sinh. echkidieu2029.worpdress.com
“Về thôi.” Triều Sinh cất giọng nói.
“Về đâu?”
“Nhà trọ.” Triều Sinh nói, thoát khỏi cái ôm của Tầm Chu, dừng lại: “Em muốn trở về mở ti vi, mở tiếng thật lớn, mở máy điều hòa không khí, ăn sữa chua dây lên thảm, nằm trên ghế sa lông.”
Tầm Chu nhìn thần thái sáng láng hiếm thấy của cậu, trong lòng cũng vui vẻ không ít, “Vậy hôm nay em không làm việc sao?”
“Không làm.” Triều Sinh quyết định, “Không muốn làm, bây giờ em chỉ muốn về nhà chơi thôi.”
Phần tâm huyết dâng trào tùy hứng này đến không dễ, Tầm Chu không hỏi lí do, chỉ cười gật đầu nói: “Được, anh chơi với em.”
Tầm Chu cứ như vậy được Triều Sinh dắt tay xuống lầu, rời khỏi đại sảnh, đi ra thư viện. Đến bên ngoài, bọn họ cuối cùng cũng coi như có thể nói chuyện lớn tiếng.
“Này này này, em chú ý hình tượng của anh một chút đi.” Bước chân Tầm Chu thả thật chậm, đứng ở chỗ cũ chờ Triều Sinh quay đầu lại, “Em xem mặt em như học sinh vậy, ở trong trường học nắm tay với thầy tiếng Anh, có liêm sỉ có thể thống gì nữa không?”
Triều Sinh “Ò” một tiếng, lập tức buông lỏng tay ra, có chút không biết làm sao mà hơi co lại đầu ngón tay.
Nhưng Tầm Chu lại tiến lên một bước, thoải mái ôm bờ vai cậu.
“Đi thôi, chúng ta đi siêu thị trước.” Tầm Chu ôm cậy, hoàn toàn không để ý bọn học sinh liếc mắt trên đường. reup là chó
Triều Sinh ngẩn người, lập tức cũng cười rộ lên, phụ họa nói: “Được thôi, mua thật nhiều đồ ăn vặt.”
Không khí đầu mùa xuân phả vào xoang mũi còn hơi lạnh cả người, bị bọn họ lướt qua, chỉ để lại một tia nắng nhạt nhòa.