Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ

Chương 67



Ứng Thư Hoán uống nhiều, lúc về khách sạn để ngủ say, cả đêm cũng không mơ thấy gì, bốn giờ sáng hôm sau đã thức dậy.

Hắn ngủ đến tóc tai rối bời, ngồi trên giường một lúc lâu, mới nhớ lại tối hôm những chuyện xảy ra tối qua.

Ngay sau đó, khuôn mặt của Ứng Thư Hoán bỗng chốc ửng đỏ.

… Đệt.

Mất mặt quá.

Cả khuôn mặt của hắn vùi vào chăn bông, nhớ tới chuyện bản thân mình tối qua còn lôi kéo người qua đường, kể cho người ta việc mình có thể tiếp tục theo đuổi Kỷ Nguyên.

Sau khi cảm giác xấu hổ qua đi, một cảm giác vui sướng từ trong tâm hồn sinh ra.

Hắn và Kỷ Nguyên có phải làm hòa rồi không?

Tâm trạng của Ứng Thư Hoán lập tức tốt lên, nếu không phải bây giờ đang là bốn giờ sáng thì hắn đã muốn chạy đi tìm Kỷ Nguyên, hỏi rằng hắn có thế theo đuổi anh là thật không, điều này có được tính là đã làm hòa không, về sau hắn có còn thích anh được hay không…

Hắn ở trên giường giương mắt nhìn, cuối cùng đợi thêm hai giờ nữa đến khi mặt trời ló dạng, sau khi rửa mặt xong, chuyện đầu tiên chính là đi tìm Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên vừa mới từ bên ngoài trở về, thời gian anh làm việc và nghỉ ngơi của anh có quy luật hơn Ứng Thứ Hoán rất nhiều, hôm nay thời tiết cũng không tồi, Ứng Thư Hoán nhìn thấy dáng vẻ của Kỷ nguyên vào sáng sớm, lập tức cảm thất thế giới này thật tươi đẹp.

Mấy trạm tỷ gấu mèo nhỏ ngồi canh ở đoàn làm phim “Mộng Giang Sơn của ta” nhìn thấy được, Kim Ốc Tàng Kiều lại bắt đầu phát đường rồi!

Đêm qua, trong siêu thoại của các cô có thêm một gấu mèo nhỏ mới, bởi vì nhặt rác trường kỳ, ở trên đường đi còn nghe thấy giọng nói thương tâm của Ứng Thư Hoán về việc kia, còn tưởng rằng Kim Ốc Tàng Kiều cứ như thế mà tiêu đời rồi, kết quả ngày hôm sau, trạm tỷ đó dậy sớm phát hiện, Ứng Thư Hoán không giống với trước kia, bây giờ cả ngày đều ở đoàn phim bám lấy Kỷ Nguyên!

Cùng lúc đó, phần lớn người trong đoàn phim đều phát hiện, sương mù bao quanh Ứng Thư Hoán hai tuần trước đã tan biến, bây giờ đã trở nên hoạt bát hơn, ngay cả Viên Huy Hoàng cũng đều tấm tắc khen lạ.

“Lúc trước, tôi vẫn còn lo lắng các cậu sẽ cãi nhau đến khi kết thúc quay phim cơ.” Viên Huy Hoàng nhìn Kỷ Nguyên đang trang điểm: “Tuy rằng trong phim, quan hệ của Thái tử và Cửu Thiên Tuế sẽ như thế, nhưng hai người cứ hận mà mà không yêu, vậy thì quay phim gượng gạo biết bao.”

Chuyên viên trang điểm đang son môi cho Kỷ Nguyên, hôm nay anh chỉ có một cảnh quay trong ngày vào ban đêm, ban ngày đều là là cảnh của Tạ Dao và Ứng Thư Hoán.

Kỷ Nguyên vẫn còn lo lắng về cảnh quay ban ngày, bởi vì Ứng Thư Hoán và Tạ Dao đều quay vên rìa vách đá, hiểm nguy trùng trùng.

Mỗi một lần Ứng Thư Hoán diễn ở bên rìa vách đá, Kỷ Nguyên đều sẽ tự mình đến nhìn, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Viên Huy Hoàng chỉ đạo chuyên viên trang điểm: “Đừng đánh phấn mắt cho cậu ta đậm quá, ban đêm quay cảnh tắm rửa, trang điểm không cần quá cầu kỳ.”

Ở trong giới giải trí Đại Lục, Viên Huy Hoàng là đạo diễn có tiếng chuyên quay chụp những người đẹp, trong đó mấy cô gái là nhiều nhất.

Giống như yêu cầu về nhân vật Cửu Thiên Tuế này, Viên Huy Hoàng hoàn toàn không quay theo kiểu đó là một người đàn ông, ông yêu cầu nhân vật này của Kỷ Nguyên trong nhu có cương, giống như một thanh đao sắc bôi mật ong*.

(*)Đao sắc bôi mật ong: ý nói nhân vật của Kỷ Nguyên lúc cần cứng rắn sẽ giống như thanh đao sắt, mạnh mẽ, kiên cường, lúc cần mềm mỏng sẽ ngọt ngào giống như mật ong.

Thông thường, khi Viên Huy Hoàng quay người đẹp thường chú trọng tô đậm không khí xung quanh, điều chỉnh ánh sáng, làm cho hình ảnh khi chụp lên càng mông lung, gợi cảm. Thời ông vừa vào nghề lúc còn trẻ đã quay một bộ phim tiên hiệp rất nổi tiếng, trong đó có cảnh hai vị tiên tử đang chơi đùa dưới nước, quay lên tựa như ảo mộng, tựa như tiên cảnh.

Viên Huy Hoàng nhìn khuôn mặt của Kỷ Nguyên, ông rất có lòng tin, ông tin rằng Kỷ Nguyên có thể diễn nhân vật Cửu Thiên Tuế này tốt nhất.

Vào buổi chiều, Kỷ Nguyên vì đảm bảo trạng thái của cơ thể nên không ăn cơm.

Địa điểm quay thay đổi từ ngoài trời sang trong nhà, không khí bên ngoài u ám, nhiệt độ giảm mạnh sau đêm.

Nơi họ quay là trên núi của thành phố điện ảnh, không khí thấp hơn bên ngoài rất nhiều, Tạ Dao vì sợ lạnh còn khoác thêm áo lông, bị Ứng Thư Hoán cười nhạo.

Ứng Thư Hoán cầm kịch bản, cầm cốc trà sữa đi tới.

Buổi tối là cảnh quay chính diện đầu tiên hắn và Kỷ Nguyên cùng phối hợp với nhau, bởi vậy hắn rất nghiêm túc.

Kỷ Nguyên nhìn thấy Ứng Thư Hoán chạy đi mua trà sữa, giữa mày lộ ra biểu cảm không vui.

Không phải anh không cho Ứng Thư Hoán uống trà sữa, mà là trong núi không có một tiệm trà sữa lớn nào cả, Ứng Thư Hoán chạy tới một cái sạp nhỏ để mua.

Từ trước tới nay Kỷ Nguyên đều không tán đồng việc hắn ăn uống như món ăn không sạch sẽ.

Ứng Thư Hoán khi đến đã ngay lập tức tỏ thái độ: “Buổi tối còn có cảnh quay, tôi không uống trà sữa.”

Vẻ mặt của Kỷ Nguyên không tin, Ứng Thư Hoán vô cùng chân thành nói: “Thật sự không uống, tôi chỉ cầm cho ấm tay mà thôi.”

Hắn nhét trà sữa vào trong tay Kỷ Nguyên, tức khắc, bàn tay lạnh như băng của Kỷ Nguyên lập tức ấm lên.

Ứng Thư Hoán nhìn hắn quan tâm đến quen, mặt đỏ lên, nghiêng đầu làm bộ xem kịch bản.

Cảnh quay tối nay là cảnh Cửu Thiên Tuế đang tắm, Thái Tử nhỏ lẻn vào ám sát.

Trong đình toàn là lông ngỗng trắng như tuyết, trong phòng hơi nước tràn ngập, màn lụa che rộng, trên người chỉ nguyên chỉ khoác một chiếc áo mỏng, sau đó mặc thêm chiếc áo lông vũ ở bên ngoài.

Sau khi Ứng Thư Hoán nhận được lời hứa của Kỷ Nguyên rằng hắn có thể tiếp tục theo đuổi anh, mấy ngày gần đây cứ được một tấc là muốn tiến thêm một thước.

Nhưng mà hắn cũng không dám biểu lộ ra quá nhiều, trong lòng hắn cảm thấy, nếu như Kỷ Nguyên đồng ý cho hắn theo đuổi, chứng tỏ Kỷ Nguyên cũng không ghét hắn.

Tuy rằng tình cảm trong quá khứ của Kỷ Nguyên giành cho Lục Giác Hành giống như cái gai nhọn đâm vào tim hắn, nhưng hắn vẫn luôn nỗ lực quên đi, cũng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Chẳng qua, hắn muốn được vòi đòi tiên một chút, không muốn thụt lùi.

Ứng Thư Hoán rất tôn trọng tình yêu này, hắn cho rằng chỉ sau khi cả hai xác lập mối quan hệ thì mới có thể tiến thêm bước nữa.

Vì vậy, trước đay hắn luôn kiềm chế bản thân không được có mơ tưởng nào khác với Kỷ Nguyên.

Nhưng hắn cũng là đàn ông ở độ tuổi đôi mươi, khí huyết căng tràn, đương nhiên sẽ không chịu nổi chút cám dỗ, chỉ cần sơ suất, nửa thân dưới lập tức ngồi dậy.

Ví dụ như bộ quần áo xuyên thấu này của Kỷ Nguyên, cảnh quay Kỷ Nguyên diễn vào ban đêm.

Làm nội tâm hắn vừa mong chờ lại vừa nghẹn khuất.

Mong chờ là có thể nhìn thấy cảnh Kỷ Nguyên thoát y tắm rửa, nghẹn khuất là vì mọi người cũng nhìn thấy cảnh Kỷ Nguyên thoát y tắm rửa đó!

Lúc Ngưu Lang nhìn lén phụ nữ tắm rửa đều không kéo bè kéo cánh đâu.

Nhưng chuyện này của Ứng Thư Hoán thì nói làm gì? Tập thể đoàn phim coi thì sao? Tương lai phim được công chiếu, còn có rất nhiều fans xem…

Nghĩ lại, hắn vẫn có chút ghen tị!

Tổ đạo diễn cuối cùng cũng sắp xếp xong địa điểm, trên mặt đất có một lớp tuyết dày, nhân viên công tác đang xẻng mà san bằng tuyết.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Nguyên nhìn thấy tuyết nhân tạo, không khỏi tò mò, Ứng Thư Hoán thuận miệng nói: “Thời tiết bây giờ, tuyết nhân tạo sẽ không tan nha, lúc trước tôi quay một bộ phim vào mùa hè, cũng là tuyết nhân tạo, nhưng thời tiết rất nóng, vừa mới tạo tuyết xong đã bắt đầu tan, mấy diễn viên quay phim phải diễn gấp đôi, cực kỳ nhanh.

Chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, vốn dĩ nói ra sẽ khiến Kỷ Nguyên vui vẻ, kết quả chỉ có hắn là cười lăn lộn, Kỷ Nguyên cũng đành bất đắc dĩ.

Kỷ Nguyên nhìn kịch bản, cẩn thận nghiên cứu cảnh quay này.

Kịch bản trung đối Cửu thiên tuế miêu tả, hình dung hắn “Trời sinh mùi thơm lạ lùng, một phen diễm cốt”, thật ra mùi hương ấy không phải trời sinh, mà vì anh trúng một loại cổ trùng, loại cổ trùng này từ khi sinh ra đã có, dù chết đi vẫn không có thuốc giải, ngày mười lăm mỗi tháng, Cửu Thiên Tuế phải tắm nước thuốc mới giảm bớt đau đớn do cổ trùng gây ra.

Mà ngày này hương thơm bên trong đình của anh sẽ tạo thành một đám sương mù dày đặc, thu hút một loại bướm đen cực độc, Cửu Thiên Tuế cắt cổ tay lấy máu, tống độc tố ra ngoài, bướm đen sẽ hút nó như hút mật hoa, hút sạch sẽ độc tố.

Bởi vì mất máu nhiều, cho nên ngày mười lăm mỗi tháng là ngày Cửu Thiên Tuế suy yếu nhất.

Thái Tử nhỏ cũng quyết định chọn ngày này để hành thích Cửu Thiên Tuế.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Kỷ Nguyên cởi áo khoác lông vũ ra, đứng phía trước hồ nước.

Lúc này nước trong hồ tắm vẫn còn rất nóng, sau sau khi quay nhiều lần, nước đã lạnh đi nhiều, lúc từ trong nước bước lên sẽ không thoải mái, thêm gió thổi mạnh, người sẽ đông lạnh đến mức run cầm cập.

Sau khi nhìn thoáng qua, trong lòng Kỷ Nguyên hạ quyết tâm: Cảnh quay này mình nhất định phải quay một lần là qua…

Có là Hoàng Đế Bệ Hạ thì cũng sợ lạnh thôi!

Viên Huy Hoàng hô “Bắt đầu!”

Cảnh quay chính thức bắt đầu.

Viên Huy Hoàng dặn dò Kỷ Nguyên, tuy rằng Cửu Thiên Tuế là đàn ông, nhưng cảnh quay này phải diễn được vẻ… quyến rũ.

Kỷ Nguyên cũng không biết Viên Huy Hoàng muốn diễn quyến rũ như thế nào, anh đã xem đi xem lại Thiếu nữ U hồn mấy chục lần, cuối cùng cũng học được ánh mắt vừa ngây thơ vừa gợi cảm mà Viên Huy Hoàng mong muốn.

Dung mạo của Cửu Thiên Tuế lúc tắm có hơi mờ nhạt, khá giống với dáng vẻ của Kỷ Nguyên.

Dưới ống kính, anh cởi đi lớp quần áo, chìm cả cơ thể vào trong nước.

Vóc dáng của Kỷ Nguyên không tồi, da trắng như tuyết, còn có một ít cơ bắp nhưng không nhiều lắm, nhìn cảnh đẹp ý vui, lúc cởi quần áo, Viên Huy Hoàng nhìn thấy mấy hai mắt của mấy cô gái trong đoàn làm phim đều sáng rực lên.

Lúc ngâm mình xuống nước, Kỷ Nguyên nhắm hai mắt lại, dưới camera cận cảnh, một hai lọn tóc của anh dính chặt vào mặt, lông mi lộ rõ, nhìn thấy cả nước đọng, còn có những giọt nước nhỏ rơi xuống.

Thật tinh tế…

Viên Huy Hoàng âm thầm nhận xét, kinh nghiệm quay phim nhiều năm nói với ông, cảnh quay này của Kỷ Nguyên, tương lai sẽ trở thành cảnh quay kinh điển của giới điện ảnh! Hơn nữa không ai có thể sao chép được!

Ông chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, giống như nhìn một bức tranh đầy mỹ lệ, phải quay toàn bộ những cảnh này đến mức độ hoàn mỹ nhất.

Dưới ánh đèn, Viên Huy Hoàng mở miệng: “Nào, từ từ thôi, Cửu Thiên Tuế mở mắt.”

Viên Huy Hoàng không nhắc nhở nhiều, sợ ảnh hưởng đến sự nhập diễn của Kỷ Nguyên, cũng may Kỷ Nguyên biểu hiện rất tốt, khoảnh khắc anh mở to mắt kia, phảng phất Kỷ Nguyên thật sự biến thành Cửu Thiên Tuế!

Đôi mắt kia ẩn chứa toàn bộ cảm xúc rối rắm, sự hối hận sau khi giết chết Thái Tử, muội muội sắp ra đời khiến anh đau khổ… Lúc này, độc cổ trong cơ thể anh phát tác, gần như làm suy sụp cả dây thần kinh đang căng cứng kia của anh.

Đúng lúc này, trong đình phát ra tiếng động!

Đôi mắt Cửu Thiên Tuế từ mê man biến thành cảnh giác, vừa ngẩng đầu, Thái Tử nhỏ đột ngột từ trên trơi rơi xuống, trường kiếm của hắn một đường đâm thẳng vào yết hầu!

Anh lập tức kéo áo khoác, từ trong nước “xoạt xoạt” vài cái liền đứng lên, còn chưa tiếp tục diễn, Thái Tử nhỏ đã bị ngã xuống nước.

Sự thay đổi này làm Kỷ Nguyên hoảng sợ, vô thức lùi về sau một bước.

Anh thầm nghĩ: Dây thếp chuẩn bị cho Ứng Thư Hoán không chắc à? Vì sao lại rơi xuống như thế? Rơi mạnh vậy… Cũng không biết hắn có đau không…

Hừm… Bản thân anh cũng chưa gặp qua tình huống này, bởi vì mỗi lần anh treo người trên dây thép, thoạt nhìn là dây thép giữ anh lại, nhưng thật ra đều dựa vào khinh công của chính mình…

Vậy, còn quay được không?

Trong đầu nhanh chóng hiện lên vài suy nghĩ, nhưng không ngờ giây tiếp theo, Thái Tử nhỏ từ trong nước đứng lên, ánh đao trong tay hắn lóe sáng, Kỷ Nguyên đưa tay bắt được áo khoác treo bên ngoài bức bình phong khắc hoa, sau khi mặc xong lập tức xoay người trốn.

Vừa rồi Viên Huy Hoàng nhìn thấy sơ suất của Ứng Thư Hoán cũng bị dọa hoảng sợ.

Ông còn tưởng rằng cảnh này phải quay lại lần nữa, kết quả sau khi Ứng Thư Hoán ngã xuống nước, lập tức tùy cơ ứng biến, tiếp tục diễn.

Sai lầm này ngược lại làm nhân vật Thái Tử nhỏ càng trở nên sinh động hơn!

Đúng thế, suy nghĩ ám sát Cửu Thiên Tuế của hắn chẳng qua là lòng tham nhất thời, lên kế hoạch cũng chưa lâu.

Vì vậy, cảnh té ngã của Ứng Thư Hoán càng phù hợp với tính cách liều lĩnh của nhân vật Thái Tử nhỏ.

Trên màn ảnh, Cửu Thiên Tuế chân chưa mang giày chạy trên thảm dày, Thái Tử nhỏ lăn lộn từ trong ra ngoài phòng, tiếp theo lăn vào tuyết.

Cửu Thiên Tuế vẻ mặt u ám, đầu bù tóc rối bước ra.

Thái Tử nhỏ vừa định đứng dậy, trên cổ đã nhiều hơn sáu bảy tám kiếm, thị vệ trong đình viện đã bao vây hắn.

Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Cửu Thiên Tuế, chửi ầm lên: “Thiến tặc!”

Cùng lúc đó, một thái giám quỳ rạp trên mặt đất, lúc Cửu Thiên Tuế định ngồi xuống, vừa vặn ngồi trên lưng hắn.

Cửu Thiên Tuế chỉ khoác một chiếc áo, lộ ra đôi chân trắng như ngọc, ngồi bắt chéo chân trước mặt thái giám đang hoảng sợ.

Dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Thái Tử nhỏ, trong đình viện, mùi hương đã hóa thành sương mù.

“Ok!” Viên Huy Hoàng hô một tiếng, kết thúc cảnh quay.

Kỷ Nguyên đứng lên, đỡ diễn viên quần chúng đang quỳ trên mặt đất, khiêm tốn nói: “Xin lỗi.”

Diễn viên quần chúng vội vàng xua tay: “Không có việc gì, không có việc gì, đều là quay phim! Thầy Kỷ thật sự rất nhẹ!”

Thật ra hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần, lúc Kỷ Nguyên ngồi trên lưng hắn, đung đưa cẳng chân trước mặt, đôi chân xinh đẹp, thẳng tắp kia quả thật không giống đàn ông chút nào.

Đôi chân ấy cũng không lớn, đường cong đầy đặn, năm ngón chân mượt mà, bị nhiễm lạnh nên hơi phiếm hồng, nhìn qua trông giống như que kem dâu.

Diễn viên quần chúng bừng tỉnh, vội vàng xua xua xua, đuổi hết tất cả nhưng suy nghĩ kỳ quái đang diễn ra trong đầu: Thầy Kỷ là đàn ông! Đầu óc mày nghĩ đen tối cái gì vậy!

Khâu Khê cầm áo khoác của Kỷ Nguyên choàng cho anh, Ứng Thư Hoán lập tức chạy tới.

Thấy chân Kỷ Nguyên còn trần trụi đứng trên mặt đất, hắn tìm một cái ghế lại đây, để Kỷ Nguyên ngồi xuống.

Kỷ Nguyên hỏi hắn: “Vừa rồi vì sao lại ngã?”

Ứng Thư Hoán không thể mất mặt nói rằng vì nhìn cơ thể anh được, ngụy biện nói: “Đó là động tác tôi cố ý thiết kế đó.”

Kỷ Nguyên buồn cười nói: “Nói thật đi.”

Ứng Thư Hoán nói: “Được rồi, thật ra tôi trượt chân. Nhưng tôi đã điều chỉnh trạng thái rất nhanh.”

Kỷ Nguyên: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ kêu quay lại.”

Ứng Thư Hoán nói thầm: “Còn lâu tôi mới kêu quay lại, trời lạnh như vậy, tôi sợ anh bị cảm.”

Kỷ Nguyên không lời nào để nói, trong lòng anh sinh ra một chút ấm áp.

Khâu Khê vòng trở về lấy giày, bỗng nhiên Ứng Thư Hoán cầm lấy mắt cá chân của anh, Kỷ Nguyên lập tức kinh ngạc, còn chưa kịp ngăn hắn lại, hai chân anh đã bị Ứng Thư Hoán bắt được, sau đó cả người rơi vào lồng ngực Ứng Thư Hoán.

Kỷ Nguyên ngây người chớp mắt một cái, mặt ửng đỏ lên, trong tiềm thức muốn  né tránh.

Này, trước mặt bao nhiêu người —

Kỷ Nguyên thấp giọng trách mắng: “Cậu buông tay!”

Ứng Thư Hoán khó hiểu: “Vì sao phải buông tay chứ? Chân anh không lạnh sao?”

Kỷ Nguyên không biết hắn đang giả ngu hay thật sự ngốc, chân lạnh nên phải che như vậy sao, hai người bọn họ là quan hệ gì? Đoàn phim còn có người nhìn đó, tên khốn này…

Cũng may Khâu Khê đã quay trở về, lỗ tai Kỷ Nguyên hơi đỏ lên, buồn không hé răng mà mang giày vào, sau đó liếc mắt nhìn Ứng Thư Hoán một cái.

Tim của Ứng Thư Hoán đập loạn nhịp vì cái liếc mắt này, không thể không nhớ lại cảm giác xấu hổ lúc nãy khi rơi xuống hồ bơi.

Thật sự, động tác kia không phải do hắn nghĩ ra… Là bởi vì hắn thật sự đứng không vững nên bị ngã…

Ứng Thư Hoán là chồng cũ của Kỷ Nguyên, cũng coi như sống chung với Kỷ Nguyên một năm, nhưng lại không hiểu rõ Kỷ Nguyên bằng đoàn làm phim.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Kỷ Nguyên mặc quần áo như thế này, chỉ trong thời gian ngắn đã chịu không nổi, cảm giác máu chảy ào ào…

Sau đó giống như sự mong đợi của một người ngã một cái.

Ai lại cho Kỷ Nguyên mặc đồ như thế này…

Trong lòng Ứng Thư Hoán còn rất nhiều lý do.

Vốn dĩ hắn có ý đồ với Kỷ Nguyên, lòng mang ý xấu, Kỷ Nguyên mặc đồ xuyên thấu như vậy, trong lòng hắn tưởng tượng nhiều muốn chết, phải thấy rằng, những suy nghĩ vô hình đó từng bước từng bước thể hiện ra ngoài.

Người trẻ tuổi sinh lực tràn đầy, mãi đến khi về khách sạn, hắn vẫn chưa thể bình tĩnh được.

Trong đầu Ứng Thư Hoán luôn hiện ra hình ảnh dáng vẻ của Kỷ Nguyên lúc ngồi trong bồn tắm…

Không được không được, không nghĩ nữa, phải bình tĩnh, phải kiềm chế! Ứng Thư Hoán! Tính táo lên!

Ứng Thư Hoán đắp mặt nạ, cầm điện thoai, nằm trên giường lướt Weibo.

Bởi vì gần đây hắn và Kỷ Nguyên tiếp xúc với nhau tương đối nhiều, siêu thoại Kim Ốc Tàng Kiều khởi tử hồi sinh, giờ phút này trong siêu thoại tràn ngập không khí vui mừng, chiêng trống vang trời giống như ngày Tết!

Ứng Thư Hoán vừa nhấn vào đã nhìn thấy, hóa ra một ít ảnh của hắn và Kỷ Nguyên lúc quay phim đã bị lộ ra ngoài.

Có trạm tỷ chụp được cảnh Kỷ Nguyên đang ngồi trong đình viện Ứng Thư Hoán và diễn viên quần chúng đang ngã trên mặt đất.

Mặc dù hình ảnh lộn xộn, quần áo đều bị làm mờ, cái gì cũng nhìn không ra, nhưng mà tính hấp dẫn lại rất cao, mấy gấu mèo nhỏ trong siêu thoại đã phát điên rồi!

“A a a a a tôi chết đây! Ai nhìn thấy mà không trở thành kẻ háo sắc chứ!”

“Cái này quá hấp dẫn rồi… Bây giờ có yêu cầu tôi đọc 10086 bài của Hoàng Văn Tài*, tôi cũng đọc được!”

(*)Hoàng Văn Tài (1899-1930), người làng Hồ Nhị, thị trấn Long Môn, huyện Long Nham, tỉnh Phúc Kiến (nay là huyện Tân La, thành phố Long Nham). Tham gia đấu tranh cách mạng đầu năm 1929. Ông là thành viên của Đội bạo động công nhân và nông dân huyện Long Môn, tham gia cuộc bạo động Long Nham vào tháng 3 cùng năm và cuộc đấu tranh thành lập căn cứ cách mạng Long Nham. Vào mùa hè cùng năm, ông được gia nhập vào đội Cận vệ Đỏ của công nhân và nông dân ở làng Hồ Nhị, huyện Long Nham, và ông là người thổi kèn của Hồng vệ binh công nhân và nông dân. Tham gia vào cuộc đấu tranh chống “trấn áp” ở các vùng căn cứ cách mạng ở phía tây Phúc Kiến, cách mạng nông dân và chiến tranh du kích chống “bao vây và đàn áp” ở khu vực trung tâm Xô Viết. Năm 1930, ông hy sinh trong trận chiến núi khổ trúc ở huyện Trường Đinh.

“Trời ạ, tôi mong chờ Mộng Giang Sơn của ta quá!!! Tôi cắn đường sắp điên rồi!!”

“Nhìn hình ảnh này đoán không được cốt truyện là gì cả! Lẽ nào là phạm thượng làm loạn hả???”

“Đại gia à, đừng thảo luận cốt truyện được không, chỉ thảo luận hình ảnh là được rồi…”

Trong nhóm Weibo của Ứng Thư Hoán cũng liên tục có thông báo.

Bây giờ Kim Ốc Tàng Kiều không còn là Kim Ốc Tàng Kiều trước kia nữa, dưới sự điều hành của bàn tay vô hình chính ủy, ‘cộng đồng gấu mèo’ xây dựng phát triển rất nhanh, số lượng người trong nhóm càng ngày càng nhiều, những Weibo đi đầu cũng ùn ùn không ngừng.

Có điều, nhóm nhỏ của Ứng Thư Hoán ngoài mặt là năm người, nhưng thật ra chỉ có ba người, không biết nguyên nhân vì sao bị siêu thoại chặn, đến bây giờ vẫn không có người mới gia nhập.

Kim bài tiểu nãi Nguyên: “Chia sẻ liên kết” Chị em à!!! Đồ tốt chia sẻ đây!!

Kim bài tiểu nãi Nguyên: @Pudding Kiều Đường thêm khoai viên @Trời cao biển rộng 19527 mau nhìn xem! Mấy người đã nhìn thấy bức ảnh lộ ra ngày hôm nay chưa! Hiện tại nó bị xóa rồi! Nhưng tôi đã nhanh chóng lưu lại!! Đệt mẹ rất có dư vị đó! Ông đây sống lại rồi!

Ứng Thư Hoán nghĩ thầm: Tôi không chỉ nhìn, tôi còn diễn chung nữa…

Nhưng mà trong nhóm nhỏ hắn vẫn rất nể mặt Kim bài tiểu nãi Nguyên: Được được, giờ tôi lập tức xem liền ~

Kim bài tiểu nãi Nguyên muốn hắn nhất định phải xem liên kết mà mình chia sẻ vào, đồ tốt, chắc chắn là đồ tốt!!

Ứng Thư Hoán nhìn thấy Kim bài tiểu nãi Nguyên chia sẻ liên kết Lofter*, sau khi hắn nhấn vào, trong liên kết lại hiện ra liên kết khác, liên kết sau xoay một cái lại hiện ra liên kết khác nữa!

(*)Lofter: là trang web hàng đầu bên Trung về mảng sản phẩm phái sinh (fanworks), là sân chơi lớn cho rất nhiều fandoms.

Cho đến khi hiện ra năm cái liên kết, cuối cùng lại hiện trở về Weibo!

Sắc mặt Ứng Thư Hoán tối sầm, hắn còn tưởng rằng là đồ quý gì, kết quả chỉ có hai tấm hình dài Weibo.

Người phía trên nhắc nhở hắn “Kéo xuống dưới!”

Ứng Thư Hoán kéo xuống tấm tranh khảm (moasic), phát hiện tất cả đều là chữ viết, hắn vừa thấy chữ viết đã đau đầu, hơn nữa hình ảnh còn đảo ngược…

Ứng Thư Hoán đành phải nhẫn nhịn xoay ngược hình ảnh lại, mở đầu chính là: Ứng Thư Hoán x Kỷ Nguyên.

Báo động trước: Tất cả nội dung là tôi nghĩ lung tung mà viết!!!

Không liên quan đến chính chủ! Không thay thế cho người thật! Tất cả đều là giả!

Tác giả tưởng tượng rất phong phú, bây giờ chạy còn kịp!!!

Cảnh báo: sx, cơ thể xx, chân x, xxxxxxxxxxx

Ứng Thư Hoán nhìn thấy cái này, bỗng nhiên hiểu được đó thứ gì!

… Thần thần bí bí, thì ra là là cảnh xx!

“xx” nội dung mà tất cả đăng trên Tấn Giang đều biến thành “口口口口”, không làm thành tranh khảm thì không thể nào đăng được!

Hắn chỉ nhìn đến mấy chữ cảnh báo năng lượng cao bên trong lập tức đỏ mặt, vội vàng rời khỏi.

Ứng Thư Hoán biết có fans viết đồng nhân, chính hắn cũng viết trên Weibo, nhưng mà viết lộn xộn cả lên, bá đạo tổng tài cơ bắp cuồn cuộn Ứng Thư Hoán và kiều thê ríu rít bé nhỏ Kỷ Nguyên, rất kinh ngạc, mọi người đều nói “Ứng Thư Hoán” này đặc biệt OOC*, OOC rất ly kỳ, Ứng Thư Hoán còn thầm nghĩ “Ứng Thư Hoán” của mấy người OOC, “hắn” giống tôi chỗ nào chứ, hoàn toàn y như đàn bà!

(*)OOC là viết tắt (bằng cách lấy các ký tự đầu tiên) của cụm từ Out of Character (tạm dịch “vượt ngoài tính cách”). Khái niệm OOC thường xuất hiện trong lĩnh vực fanfiction để chỉ việc người viết fanfiction xây dựng tính cách, hành động nhân vật khác hay thậm chí là trái ngược với cách tác giả xây dựng tính cách nhân vật.

Hắn buông điện thoại xuống, trên mặt vẫn còn chưa hết đỏ.

Vốn dĩ đang suy nghĩ về những vấn đề kia, nhưng những dòng chữ trên Weibo đã trực tiếp khiến Ứng Thư Hoán nổi lửa giận.

Phía trên nói, bụng của Kỷ Nguyên thật phẳng, ừm~…

Phía trên cũng nói, eo của Kỷ Nguyên rất nhỏ, ừm~…

Phía trên còn nói, bàn chân của Kỷ Nguyên trông thật mềm mại…

Những gì bọn họ nói phái trên hình như không hề sai…

Ứng Thư Hoán nhớ lại ngày hôm nay nhìn thấy Kỷ Nguyên, vô thức khép hai chân lại, liều mạng dùng tay quạt gió.

Cùng lúc đó, Kỷ Nguyên nhìn thấy liên kết này, nhấp vào đó.

Nhưng anh không kiên trì lắm, sau hai liên kết khác hiện ra thì không còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp ném điện thoại sang một bên, thuận tiện ngã mình nằm trên giường.

Động tác buổi chiều của Ứng Thư Hoán anh nhìn thấy rất rõ ràng, điều này khiến Kỷ Nguyên lăn lộn không ngủ được.

Anh ngồi dậy, nghĩ đi nghĩ lại vì sao mình lại dung túng cho hắn lần nữa? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần cảm thấy Ứng Thư Hoán đẹp trai sao?

Hơn nữa, vấn đề này anh tự ngẫm cả buổi sáng vẫn không có đáp án.

Giang Ngọc gọi điện cho anh lúc anh còn nửa tỉnh nửa mơ, bảo anh chuẩn bị một chút cho sự kiện thảm đỏ của liên hoan kịch truyền thống.

Liên hoan kịch truyền thống là lễ trao giải phim truyền hình lớn nhất trong nước hiện nay, năm trước, người giành được danh hiệu Ảnh đế và Ảnh hậu là Lương Tùng và Lý Thu Hà.

Đầu tháng chín, Giang Ngọc đã đưa tư liệu của “Trận không chiến trên biển” vào liên hoan rồi, hắn không kỳ vọng vào Kỷ Nguyên có thể lấy được danh hiệu Ảnh đế, nhưng vẫn mong muốn có thể nhận được đề cử Ảnh đế một chút.

Bây giờ đã là tháng mười một, “Mộng Giang Sơn của ta” chỉ còn vài cảnh nữa là đóng máy, Kỷ Nguyên cũng không vội, vì thế tất cả mọi công việc đều dồn cho liên hoan kịch truyền thống.

Lần này dự thảm đỏ, việc mượn quần áo đều dễ dàng hơn trước kia rất nhiều.

Bây giờ có không ít thương hiệu xa xỉ đang muốn mời Kỷ Nguyên, tuy rằng anh chưa có đại ngôn xa xỉ lớn nào, nhưng vẫn đại diện được vài đại ngôn nhỏ, coi như tài nguyên trong giới vẫn rất tốt.

Giang Ngọc chuẩn bị cho anh mấy bộ, định để Kỷ Nguyên thử trước một lần.

Mỗi năm, Ứng Thư Hoán đều nhận được thư mời của liên hoan kịch truyền thống, nhưng hắn chủ yếu phát triển trong giới phim điện ảnh, bởi vậy không tham dự nhiều lắm.

Năm nay, ban tổ chức cũng đưa thư mời đến, ai cũng nghĩ sẽ bị từ chối như mọi khi, nhưng không ngờ Ứng Thư Hoán đột nhiên lại đồng ý!

Ly kỳ!

Ban tổ chức hai mặt nhìn nhau, nhìn lên trời:… Mặt trời mọc ở đằng Tây à?

Dưới sự sắp xếp chặt chẽ, liên hoan kịch truyền thống rất nhanh đã xong trước một ngày.

Sáng sớm, Kỷ Nguyên đã có mặt tại khách sạn do ban tổ chức sắp xếp, ở đây anh còn gặp Kỷ Hy, Kỷ Hy làm lơ như không nhìn thấy anh, trực tiếp đi vào.

Rất nhiều trạm tỷ ngồi xổm trước cửa khách sạn, còn có băng rôn tiếp ứng, Kỷ Nguyên nhìn thấy, fan CP Kim Ốc Tàng Kiều của anh và Ứng Thư Hoán cũng đến, liều mạng giơ băng rôn và vẫy tay với anh, Kỷ Nguyên cười với các cô ấy một cái, ngay lập tức, tiếng hét khiến trời đất đảo lộn vang lên bên ngoài khách sạn.

Giang Ngọc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Kỷ Nguyên, cậu đừng cười loạn nữa!”

Kỷ Nguyên suýt nữa đã làm hắn xấu hổ: “Anh chỉ nên cười với fan only của mình thôi, anh cười với fan CP làm gì? Chốc nữa trên mạng thế nào cũng đại chiến.”

Lúc Kỷ Nguyên nghe Giang Ngọc lải nhải, anh đã bật chế độ câm điếc, chỉ nghe những gì mình thích nghe.

Giang Ngọc đỡ cho anh mấy cái phỏng vấn, hè này Kỷ Nguyên dựa vào bộ phim “Trận không chiến trên biển” mà đại bạo, tài nguyên kế tiếp cũng ổn định, bây giờ đã được xem như một lưu lượng.

Truyền thông muốn phỏng vấn anh thật sự rất nhiều, Giang Ngọc chọn thời gian, để bọn họ tụ tập cùng phỏng vấn.

Bên này Kỷ Nguyên chỉ vừa phỏng vấn, trạm tỷ bên ngoài khách sạn đã phát điên rồi.

Kỷ Nguyên đứng trên sân thượng lầu bảy nhìn thấy trạm tỷ đã vác máy ảnh chạy tới một chỗ, Giang Ngọc thấy nhiều không trách: “Năm nay Ứng Thư Hoán cũng tới. Hắn cứ như vậy mà tới, anh có nghĩ tất cả người hâm mộ sẽ chê cười hắn không?”

Kỷ Nguyên:?

Giang Ngọc cười nói: “800 năm trước là nhà họ Ứng. Có nghĩa là, lúc trẻ tuổi có ai mà không theo đuổi Ứng Thư Hoán chứ.”