Ở Trung Tâm Vũ Trụ

Chương 33



Chị Hương Hương mở cửa phòng thay đồ, thấy hai đứa đang hôn nhau tr.ên sàn thì chửi cậ.u, “Con đĩ non này làm cá.i trò gì tr.ên đồ mới của tao?” Quan Tàng liền trả tiền mua lại hết đống quần áo mới. Làm loạn đến tờ mờ sáng, Quan Tàng cũng chẳng về nữa mà lê.n ngủ chen chúc với cậ.u tr.ên cá.i giường phòng trọ bé tẹo.

Đến giờ Quan Tàng vẫn dậy đi làm, cậ.u mơ mơ màng màng hỏi: “Dư Phục không kiếm anh chứ? Lão biết biển số xe anh mà.” Volvo trắng tầm này rất ít gặp, ai có tí tiền đều mua Mercedes với Audi, đâu thèm loại xe này.

“Kiếm thì kiếm.” Quan Tàng thản nhiên đáp, “Anh đang chờ ông ta đến đây.”

Nghiêm Khác Kỷ đá cho anh ta một cú: “Đừng có làm bậy đấy.” Quan Tàng bắt được cổ chân cậ.u, lại mò tay vào chăn s.ờ lần lê.n bắp chân, dụi mũi vào cổ cậ.u để ra sức hít hít, gặm gặm rồi bảo: “Ông ta cứ nhắc đi nhắc lại tên em trước mặt anh. Anh không vui.”

Cậ.u trở tay mò tóc Quan Tàng như đang vu.ốt mèo: “Sao anh lắm chuyện không vui thế hả.” Quan Tàng cười hì hì, ấp tay tr.ên trái tim cậ.u một hồi nữa rồi mới đi làm.

Đại học Đông Ninh đã ra thông báo tuyên bố sự việc xảy ra ở giảng đường ngày hôm qua là hành động trả thù ác ý của người ngoài với giáo viên trường, nhà trường đã báo cảnh sát, đề nghị toàn thể si.nh viên – giáo viên hợp tác với cơ quan điều tra, không bàn luận, không phao tin đồn.

Quan Tàng bị trưởng Ban giám sát kỷ luật mời sang nói chuyện, đầu tiên là rót một tách trà, hỏi thăm công việc thế nào, đã quen với môi trường đại học chưa. Quan Tàng đáp mọi việc đều rất tốt, cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm. Trưởng ban lại bảo: Nếu có gì bất mãn với đồng nghiệp thì có thể đối thoại thẳng thắn để giải quyết, không được hành động theo cảm tính, để người ngoài xúi giục làm tổn thương tìn.h đoàn kết giữa đồng nghiệp và ảnh hưởng xấu đến nhà trường.

Quan Tàng mỉm cười, đáp: “Vâng.”

Cậ.u ngủ đến xế chiều mới dậy ngẫm nghĩ sửa lại poster, cho chị Hương Hương duyệt rồi định cầm đi in. Không biết có đứa nào tự dưng la lê.n: “Á!!! Lạc Lạc về rồi!” Bọn chị em cùng chồm dậy mở cửa thò đầu ra. Bấy giờ cậ.u mới để ý dạo này không thấy mặt Lạc Lạc thật.

Lạc Lạc mặc áo chần bông, cười tủm tỉm trở về. Vào trong ký túc nó mới c.ởi áo khoác ra để lộ cá.i váy mới và cặp nh.ũ lùm lùm có cả rãnh n.gực.

Lạc Lạc đi bơm n.gực rồi.

“Quả cỡ mấy đây mày ơi? Độn bằng cá.i gì thế? Có đau không?”

“Làm ở viện nào? Đắt không mày?”

“Tao cũng muốn đi cắt mí.”

“Chỗ bác sĩ Ngô tiêm mặt rẻ lắm, mà xài tốt!”

Cả đám ríu rít bàn tán chuyện phẫu thuật thẩm mĩ, cậ.u gạt chúng nó ra để chen vào: “Sao tự nhiên lại đi bơm n.gực?” Lạc Lạc ưỡn n.gực, nựng nựng cặp nh.ũ, cười bảo: “S.ờ thử không.” Cậ.u nhìn ngang ngó dọc mà cũng không dám đụng vào. Thấy xung quanh vẫn xôn xao náo nhiệt cậ.u liền bốc một nắm hạt dưa rồi chuồn thẳng.

Trang Bách Tâm gọi điện hỏi cậ.u: “Cậ.u đến nhà Dư Phục hôm nào?” Cậ.u nói ngày, cá.i ngày muốn quên cũng không quên được.

“Hứ, mà hỏi làm gì đấy? Tôi thử tìm video giám sát rồi, không có đâu.”

“Có, tôi tìm được, chỉ định xác nhận lại với cậ.u thôi.” Trang Bách Tâm th.ở dài, “Tôi p.hát hiện ra vợ ông ta đi bệnh viện nạo thai… hai hôm trước khi cậ.u đến nhà.”

Cậ.u há hốc miệng cả buổi mà không nói được gì, cuối cùng chỉ vọt miệng chửi “Đm”, “Đcm nó chứ tôi vẫn nghĩ vợ lão sẩy thai là tại tôi hôm ấy đấy.”

“Hồi đó cậ.u không xem bệnh án của cô ta à?”

“Lấy đâu ra mà xem, vụ si.nh non cũng là nghe mồm thiên hạ thôi!” cậ.u căm tức chửi, bảo hôm qua ném c*t thế vẫn là ít, “Thôi được rồi, không phải nghiệp của tôi là được, kệ cha chúng nó.”

“Chuyện này đang lan truyền tr.ên mạng rồi, nhiều video lắm, cậ.u có muốn…”

“Thôi chớ tìm tôi, không muốn kể lể gì đâu. Vớ vẩn nó kiện đi tù thì vui.”

Mới nói câu đó chưa hết ngày cậ.u đã bị cảnh sát đến bế đi – tội “Gây rối trật tự”, bị phạt tiền còn đòi tạm giam, Quan Tàng đến nộp tiền, sẵn có kinh nghiệm nên anh ta tìm người nhờ vả mấy câu là chẳng có giam giữ gì nữa. Cậ.u vẫn đợi Dư Phục thưa mình tội phỉ báng, làm nhục gì gì đó mà qua mấy ngày trời vẫn không nghe động tĩnh gì.

Cậ.u ở lì trong đoàn làm xong hết poster rồi tiện hôm đi in tờ rơi mới cậ.u lân la hỏi thăm chị Tân thì được đáp là: “Giáo sư Dư dạo này không đi dạy, xin nghỉ bệnh dài ngày ấy.”

“Định né sóng gió à. Ờ mà lạ nhỉ, sao không đến mà cãi lý với em? Trường bảo sao hả chị?”

“Làm rùm beng hết lê.n bưng bít sao được nữa. Phóng viên đến suốt, si.nh viên thì nói không nghe nên trường lại tuyên bố sẽ thanh tra Dư Phục, bảo dân tìn.h đợi làm rõ đi.”

“Hoặc là kệ mẹ, hoặc là cắt cầu Dư Phục thôi.” cậ.u bĩu môi. Lại ngồi tr.ên tầng hai dỏng tai hóng hớt, thấy bảo đã có cả nickname “giáo sư c*t” cậ.u sướng quá suýt thì cười sặc. Chị Tân nghe chuyện ném c*t còn phải bịt mũi bảo thế mà mày cũng cầm được suốt dọc đường à.

Thời còn đi học chị Tân hợp tác bán buôn với cậ.u vài lần nên mới hơi quen biết một tí với cá.i thằng đứng đầu khoa lúc nào cũng vênh mặt hơn đời là cậ.u. Hồi đó thật ra đôi bên quan hệ chưa ra gì, mà từ lúc cậ.u bị đuổi học chị em mới thân nhau. Lúc đó nghe chuyện xong phản ứng đầu tiên của chị Tân là “Vô lý”, nguyên nhân thì đơn giản lắm, mẹ cá.i thằng Nghiêm Khác Kỷ kiêu căng như thế đời nào thèm làm chuyện như vậy.

Cậ.u mở diễn đàn trong trang web của trường, vừa xem vừa cười chửi “Má cá.i tụi ngu vl”, những sợi tóc phai màu xòe lỉa chỉa bên mép cá.i mũ bóng chày.

Dù giờ này con hạc trắng tr.ên trời đã rớt xuống thành gà mái, phải lăn lóc nhảy nhót khoe thân ở hộp đêm kiếm ăn thì mẹ kiếp cậ.u vẫn phải là con gà mái hỉnh mỏ cao nhất trong đàn.

Không biết vừa xem thấy cá.i gì, cậ.u tắt trang web, nhảy xuống ghế, mặc áo khoác vào rồi chạy đi. Đến nhà Quan Tàng, ngồi đợi đến tối vẫn không thấy anh ta về. Gọi điện thoại không nghe, gọi lần nữa thì máy đã tắt.

“Đồ tâm thần này, anh lại làm gì rồi.”

Quan Tàng đang bình thản ngồi trong căn phòng quen thuộc, vu.ốt ve chiếc vòng tr.ên tay. Dây da màu đen móc một trái tim nhỏ bằng vàng, trái tim được điêu khắc rất tin.h xảo, có thể thấy rõ từng mạch máu.

“Định tặng cậ.u ta à?” Mã Thiên Gia hỏi.

“Vâng.” Quan Tàng gật đầu, “Choker đấy, Khác Kỷ rất t.hích, cậ.u ấy mua nhiều lắm.” nói rồi giơ cá.i vòng lê.n, lắc lắc, cười hỏi: “Hợp với cậ.u ấy quá chú nhỉ?”

Mã Thiên Gia nhắm mắt lại: “Quan Tàng, hành động của cháu tối hôm đó cũng là vì Nghiêm Khác Kỷ hả? Cậ.u ta nhờ cháu trả thù Dư Phục, phải không?”

Quan Tàng cười ha ha: “Chú xem nhẹ Khác Kỷ quá rồi, chú Mã. Không đời nào cậ.u ấy để người khác báo thù hộ mình đâu.”

“Thế thì tại sao cháu lại ra tay với Dư Phục?”

Quan Tàng cẩn thận cất cá.i choker đi rồi nhẹ nhàng đáp: “Vì ông ta làm cháu giận.”

“Tôi biết gia đình thầy Quan không tầm thường, nhưng tôi không hiểu tại sao thầy Quan lại qua lại với… cá.i người đó…” vào một quán cà phê yên tĩnh, sau một tràng xã giao, khách sáo, Dư Phục bắt đầu vào chủ đề chính. Sợ bị ghi âm nên ông ta nói chuyện rất nhát gừng, có khi lời ra đến miệng rồi thấy không ổn lại rụt về, “Sao lại bắt đầu qua lại vậy?”

Sau cá.i đêm bị gài hàng Dư Phục đã nhờ người tra biển số xe và rất sửng sốt khi biết đó là xe Quan Tàng. Lại điều tra Quan Tàng, thấy là cháu ngoại Quan Tĩnh Viên thì đâu dám động đến, đành phải cho qua. Ông ta đoán Nghiêm Khác Kỷ có được ghi âm thì chắc chắn sẽ giở trò gì đó nên đang chuẩn bị tin.h thần đánh phủ đầu. Không ngờ chưa kịp trở tay đã bị ném phân. Xem được video giám sát ở chỗ bảo vệ thì mẹ kiếp lại là Quan Tàng nối giáo cho giặc. Dư Phục giận ứa gan, ông ta nghĩ chắc chắn thằng oắt yêu quái Nghiêm Khác Kỷ cố tìn.h quyến rũ Quan Tàng để mượn tay trả thù mình rồi.

Quan Tàng chỉ cười, không nói gì. Cho đến khi Dư Phục nhắc đến ba chữ “Nghiêm Khác Kỷ” Quan Tàng chợt tắt nụ cười và nạt ông ta “Im đi”.

“Giáo sư Dư này, tôi không quan tâm đến chuyện trước đây giữa ông và Khác Kỷ, cũng như những gì ông đã làm. Nhưng tôi ghét ông huênh hoang như vậy trước mặt tôi, mất bao lâu cậ.u ấy mới cho phép tôi gọi tên như vậy.”

“Huênh hoang cá.i gì? Tôi đâu có huênh hoang…?” Dư Phục ngơ ngác.

“Thôi, giáo sư Dư đừng nói ba chữ ‘Nghiêm Khác Kỷ’ nữa.” Quan Tàng lạnh nhạt nhìn Dư Phục qua mắt kính, “Tôi không vui đâu.” nói xong lại mỉm cười rồi đứng dậy bỏ đi.

Dư Phục nghiến răng đến run cả hai hàm. Ông ta hơn Quan Tàng gần hai chục tuổi, ông ta là học giả lẫy lừng, là giáo sư nổi tiếng mà phải chịu nhục trước một thằng trợ giảng quèn xin việc nhờ gia đình chống lưng. Ông ta cảm thấy như vừa bị hắt thêm một đống phân nữa vào đầu.

Vừa khởi động xe, chờ nóng máy Dư Phục vừa điên tiết chửi t.ục, ông ta phải nhay đi nhay lại “Đcm thằng Nghiêm Khác Kỷ” cho hả giận.

“Rầm!” một tiếng, một lực tông mạnh từ đằng sau đẩy cả xe ông ta trượt lê.n hàng mấy mét. Dư Phục ôm đầu choáng váng ngoái lại nhìn, “Ai đấy! Đỗ xe mà cũng húc bừa à! Mắt mù à!”

Không đợi ông ta xuống xe xem tìn.h hình một cú tông nữa lại đến. Rồi cú thứ ba, thứ tư. Rầm, rầm, rầm, rầm, Dư Phục không biết mình đã bị đâm bao nhiêu lần, cố đánh lái tứ phương vẫn không sao thoát được, đầu xe, đuôi xe, thân xe đều bị húc móp méo. Người không chết chỉ bị trầy trụa sơ sơ, đầu hơi choáng váng, nhưng Dư Phục lúc đó cứ như bị nhốt trong một cá.i hộp đồ chơi và cá.i hộp ấy thì bị lắc điên cuồng trong một bàn tay ngỗ ngược.

Chiếc Volvo màu trắng như một bóng ma, đ.èn pha rực sáng là hai con mắt quỷ lửa đeo đẳng bám theo ông ta.

Quan Tàng ngồi sau tay lái khẽ nheo mắt, “Chắc chắn là ông lại đang nói nữa rồi, giáo sư Dư.” vừa khẽ lẩm bẩm anh ta vừa nắm cần số, dậm chân ga.