Phòng của bọn canh chừng ở tầng một trở thành một bãi chiến trường, mọi thứ có thể đập phá đều đã tan tành, không còn lấy một mảnh kính lành lặn. Một tờ giấy dán tr.ên cửa với chữ viết chỉn chu, ngay ngắn của Quan Tàng: “Kính gửi ông ngoại: Xin hãy giữ khoảng cách với cậ.u ấy và gia đình cậ.u ấy. Tiếp cận một bước là thêm một xác chết, để ông được biết. Đây là thông báo, không phải lời cảnh cáo, cảm ơn ông đã đọc. – Cháu ngoại Quan Tàng, thư đêm ngày 20 tháng 12.”
“Vâng, anh ta lễ độ lắm, gõ cửa rồi hỏi có phải chúng tôi đánh Nghiêm Khác Kỷ không. Tôi vừa nghĩ phải bắt anh ta về ngay thì… ai mà ngờ được trông thư si.nh nhã nhặn mà tàn bạo như vậy?!” gã bị đánh không bị nguy hiểm đến tính mạng mà chỉ gãy vài cá.i xương, giờ đang nằm viện truyền thuốc. Gã thuật lại sự tìn.h cho Mã Thiên Gia với vẻ sợ hãi, “Như một người điên, hai mắt anh ta đỏ ngầu.”
“Thế là các anh lại đánh Nghiêm Khác Kỷ thật.”
“Bên tr.ên sức xuống thì phải làm chứ, trước giờ đều thế, cũng có phải giết người đốt nhà đâu. Ai biết được lại gặp đúng thằng tâm thần?”
“Quan Tàng không bị tâm thần!” Mã Thiên Gia gầm lê.n rồi lại th.ở hắt ra, hỏi: “Nó còn nói gì nữa không?”
“Thì chính anh ta bảo… anh ta bảo mình bị tâm thần mà! Bảo là không việc gì phải giả vờ bình thường, đằng nào cũng vô nghĩa. Nói xong là đấm đá, đập phá, tôi mà không nói thằng họ Nghiêm ở đâu thì chắc anh ta đánh chết tôi rồi. Các người cho được bao nhiêu tiền mà định bắt tôi thành liệt sĩ? Nói cho ông biết đừng hòng thiếu tôi đồng nào tiền thuốc men, bồi thường tổn thất tin.h thần.”
Mã Thiên Gia không thèm đáp, ông ta bỏ ra ngoài đi tìm Quan Tĩnh Viên. Cắ.n răng nén giận, ông ta nói: “Ngài không thể kích động Quan Tàng như thế được, rõ ràng cậ.u ấy không làm sao hết, tại sao ngài cứ phải dồn cậ.u ấy trở nên cực đoan chứ?”
“Anh bị thằng điế.m đó quay như dế mà còn dám chất vấn tôi à, loại người đó không ăn đòn thì chúng chưa biết mùi đâu. Giờ vì nó mà Quan Tàng dám hăm dọa ông ngoại nó đòi giết người kia kìa.” Quan Tĩnh Viên lạnh lùng nói, ông ta ngừng lại để tợp một hớp trà rồi dửng dưng tiếp, “Khi nào bắt được nó về sẽ làm thủ t.ục cho nó ra nước ngoài học, đi dăm ba năm hẵng về.”
“Ngài chẳng hiểu gì về Quan Tàng hết, ngài làm vậy chỉ càng phản tác dụng thôi! Từ từ đợi Quan Tàng bình tĩnh lại cậ.u ấy sẽ tự rời khỏi người đó, cậ.u ấy không phải trẻ con, tính tìn.h cậ.u ấy bướng bỉnh giống hệt Lạc Hoa…”
Quan Tĩnh Viên ném xoảng chén trà tr.ên tay: “Đừng có nhắc đến tên con gái tôi! Mã Thiên Gia, anh không có tư cách nhắc đến nó! Đúng ra hồi đó tôi không nên đưa nó đến chỗ anh! Nếu không đã chẳng si.nh ra lắm chuyện thế này!”
Mã Thiên Gia mặc kệ chén trà vỡ tan dưới chân mình, ông ta nghiến răng nói: “Thế nên ngài phải đối xử với Quan Tàng giống như cách ngài đã làm với Lạc Hoa phải không? Ngài không thể trò chuyện với cậ.u ấy, lắng nghe suy nghĩ của cậ.u ấy sao? Không thể tôn trọng cậ.u ấy một chút sao?”
“Tối ngày anh trò chuyện với nó, vậy anh đã biết nó nghĩ gì chưa? Nó ra nông nỗi này là nhờ được anh trò chuyện đấy à? Tôi chỉ cần nó hiểu tôi làm mọi thứ là vì nó!”
“Vì cậ.u ấy ư?” Mã Thiên Gia lặp lại, “Tôi có thể nói rõ với ngài một điều – trí não Quan Tàng hoàn toàn tỉnh táo, trạng thái tin.h thần cậ.u ấy vô cùng bình thường, cậ.u ấy có đầy đủ năng lực kiểm soát hành vi, cậ.u ấy hiểu rõ mình đang làm gì.”
“Đương nhiên là thế rồi! Tin.h thần nó vốn là bình thường!”
“Nhưng tâm lý cậ.u ấy không bình thường!” Mã Thiên Gia gào lê.n, giọng đầy đau thương, “Cậ.u ấy không ngại làm tất cả để đạt được mục đích, cậ.u ấy không sợ bất cứ một hậu quả gì. Đó mới chính là điều đáng sợ đấy! Ngài thật sự cho là cậ.u ấy chỉ dọa và sẽ không làm ư? Người khiến cậ.u ấy trở nên méo mó như thế chính là ngài đấy! Ngài coi bà cậ.u ấy, mẹ cậ.u ấy và tất cả những người ngài không muốn thấy là kẻ vô hình! Từ bé cậ.u ấy đã biết ngài sẽ không bao giờ cứu họ mà sẽ chỉ tước đoạt họ khỏi sự sống. Sau những gì cậ.u ấy chứng kiến, cậ.u ấy trải qua mà ngài vẫn cho là tâm lý cậ.u ấy sẽ như mọi người bình thường ư?”
“Câm cá.i mồm mày lại!!”
Quan Tĩnh Viên quát xong câu này thì Mã Thiên Gia bị bảo vệ tống cổ ra khỏi biệt thự.
Ông không về nhà mà đến nơi Quan Tàng bị nhốt, cầu thang từ tầng hai lê.n tầng ba bị bịt lưới sắt, tầng ba lê.n tầng bốn cũng giống vậy, chỉ khác thời gian lắp đặt. Mã Thiên Gia vẫn còn giữ chìa khóa, ông mở cửa, vào phòng ngủ, tr.ên ga trải giường đã đóng một lớp bụi dày.
Mã Thiên Gia cẩn thận lật một góc lê.n để ngồi xuống giường.
“Bác sĩ Mã ơi, nhất định bác sĩ phải bảo vệ Quan Tàng giúp em, đừng để người ta làm hại nó, em van bác sĩ.” Khi đó Quan Lạc Hoa đã chỉ còn da bọc xương, bàn tay cô ấy đặt trong lòng bàn tay ông như chọc được vào da thịt ông vậy.
Quan Lạc Hoa hiền lành, hướng nội lại rất nhút nhát, ngày nào cô cũng khóc rồi tưởng tượng ra những âm thanh trong đầu. Lúc lê.n cơn cô luôn bảo có người đang đuổi theo đòi giết mẹ con cô, cô có thể trốn vào một nơi vắng vẻ không cần ăn uống cả ngày trời, chỉ cầu mong thiên thần đến cứu vớt mình. Sau này bệnh tìn.h thuyên giảm, trí nhớ cô dần hồi phục, khi đôi bên đã quen thân hơn cô bắt đầu kể về mình cho Mã Thiên Gia nghe.
Mã Thiên Gia bảo lần đầu gặp cô chui vào bụi hoa giống như cô bé Alice chui vào hang thỏ. Vậy là cô xấu hổ cười bảo: “Em khỏe rồi thì sẽ chẳng chui lung tung nữa đâu, với lại em từng này tuổi đâu có giống bé Alice nữa.”
Ngày si.nh nhật, cô không chịu mặc quần áo bệnh nhân mà đòi mặc váy chụp ảnh, Mã Thiên Gia liền nhờ người thân mua một chiếc váy hoa. Sau lại nghĩ mình tặng quà cho bệnh nhân thì không đúng với tác phong thầy thuốc cho lắm nên lại bảo “Cho cô ta mượn mặc”, lúc chụp ảnh xong cô gái sắp thay váy trả lại, ông ấp úng mãi mới dám kiếm cớ “cho cô ta luôn.”
Quan Lạc Hoa cầm chiếc váy, cô vui vẻ nhận quà và chẳng bóc mẽ Mã Thiên Gia.
Mẹ cô đã p.hát bệnh từ lâu nên vẫn luôn bị nhốt trong nhà. Bản thân cô năm hai mươi tuổi biết yêu, cha cô không đồng ý nên cũng nhốt cô lại, ép hai người chia tay. Ở trong nhà, cô đập bung cửa sổ định nhảy xuống, cứ bảo có ai đang gọi mình dưới sân, may sao có người p.hát hiện kịp giữ lại.
Từ đó trong nhà máy bắt đầu có tin đồn con gái của quản đốc bị điên rồi, kiểu này chắc sẽ ở giá cả đời. Và chỉ một tháng sau cô được sắp đặt cho kết hôn với một người công nhân tiến bộ mà Quan Tĩnh Viên nhắm từ lâu. Người đó chịu ở rể nhà họ Quan. Đàng trai là một người coi bộ chân chất, cha mẹ không còn nhưng anh ta rất cần cù chịu khó, chưa bao giờ nề hà công việc nặng nhọc bẩn thỉu. Trong nhà máy anh ta luôn được tiếng tốt, được mọi người yêu mến, được xếp hạng tiên tiến nhiều năm liền, năm nay hơn ba mươi tuổi mà chưa từng nắm tay đồng nghiệp nữ. Không lâu sau Quan Lạc Hoa mang thai, si.nh được một bé trai khỏe mạnh, xinh đẹp, đặt tên là Quan Tàng.
Ba bốn năm sau đó tìn.h trạng của cô vẫn ổn định, Quan Tĩnh Viên rất hài lòng nên mua cho hai vợ chồng một căn nhà để ra riêng, không phải sống chung với nhà đẻ nữa. Thời điểm ấy mẹ của Quan Lạc Hoa đã bị nhốt tr.ên tầng, lúc nào bà cũng rền rĩ gào khóc, Quan Tĩnh Viên cảm thấy cứ như vậy mãi sẽ ảnh hưởng xấu đến con gái và cháu ngoại mình.
Rời khỏi tầm mắt Quan Tĩnh Viên, chàng rể bắt đầu bộc lộ một bộ mặt hoàn toàn khác.
Anh ta cảm thấy đứa trẻ si.nh ra quá vội, từ lúc đó anh ta đã luôn ngờ vực Quan Tàng không phải con của mình mà là hậu quả cuộc tìn.h giữa Quan Lạc Hoa và bạn trai cũ, Quan Tĩnh Viên tìm đến anh ta chỉ là để đổ vỏ mà thôi. Còn ở nhà họ Quan anh ta nào dám ho he gì nhưng vừa chuyển ra ngoài động cá.i là anh ta đánh Quan Tàng, sợ Quan Lạc Hoa bênh con nên cứ lôi thằng bé vào phòng, khóa trái cửa lại mà đánh. Rồi sau này anh ta đánh cả Quan Lạc Hoa. Tính tìn.h Quan Tàng rất trầm lặng, ăn đòn nhưng không bao giờ nó khóc, thậm chí phải khóc cũng luôn kìm không bật ra tiếng, càng như thế người chồng càng giận dữ, càng đánh vợ con hung bạo hơn.
Quan Lạc Hoa khóc lóc, van xin, cào cửa đến mức cánh cửa toàn vệt máu, người chồng sợ hàng xóm nghe được nên nhẫn tâm trói cô lại, nhét giẻ bịt miệng. Một buổi tối đầu đông, Quan Lạc Hoa cầm dao đâm chồng rồi dắt Quan Tàng tông cửa bỏ chạy về nhà ba mẹ. Sau đó Quan Tĩnh Viên đón hai mẹ con họ về từ đồn cảnh sát, sau đó nữa thì Quan Lạc Hoa bị đưa vào viện an dưỡng.
“Quan Tàng đúng là con của ảnh thật mà…” Quan Lạc Hoa nói trong nước mắt, “Nó là con đẻ ảnh, sao ảnh nhất định không tin chứ?”
Cô cho Mã Thiên Gia xem ảnh chụp Quan Tàng, một bé trai điềm đạm, nho nhã, vô cùng giống cô. Ngày nào cô cũng nhớ con, nhớ hoài lại khóc, cô bảo “Nếu không có người mẹ như em thì Quan Tàng đã sung sướng biết mấy, nó sẽ chẳng phải chịu khổ như thế.”
Quan Tĩnh Viên thường đến thăm cô, bóc cho cô từng con tôm, từng quả vải mà cô t.hích ăn. Có một lần Quan Lạc Hoa khóc, bảo: “Ba ơi con xin ba cho con về nhà đi, con khỏe rồi mà, con không đâm anh ấy nữa đâu, ba cho con về thăm con con với.” Thế là ông ta sầm mặt, im lặng, nắm tay ông ta siết chặt tr.ên đầu gối, cuối cùng ông ta dịu dàng vu.ốt tóc cô, đáp rằng: “Vài hôm nữa ba sẽ đến đón con.” Lúc Quan Tĩnh Viên ra về Mã Thiên Gia thấy ông ta ngồi tr.ên xe bưng mặt, hai vai run rẩy.
Về sau Quan Tĩnh Viên mua một căn nhà nhỏ gần viện an dưỡng, nơi đó gần biển, phong cảnh rất đẹp. Ông ta thuê người giúp việc và đưa Quan Lạc Hoa vào ở, Quan Tàng cũng được đón về đó. Trước khi rời đi ông ta tìm gặp nói chuyện với Mã Thiên Gia, hỏi Mã Thiên Gia có thể định kỳ đến khám cho cô rồi kê toa thuốc như ở viện được không. Lúc đó bệnh tìn.h của Quan Lạc Hoa đã khá ổn định, nhờ dùng thuốc đều đặn nên chứng huyễn thính đã không còn, về cơ bản cô không khác gì người thường. Vậy nên Mã Thiên Gia đồng ý.
“Nếu lúc đó mình từ chối liệu mọi chuyện có thành như thế không.” Mã Thiên Gia chậm rãi nằm xuống cá.i giường đầy bụi, lẩm bẩm tự hỏi.
Sau khi sự việc đó xảy ra Quan Lạc Hoa đã bị đưa thẳng về quê, đến lúc Mã Thiên Gia gặp lại cô là cô đã bị giam trong căn phòng này rất nhiều năm. Cho đến ngày qua đời khi chưa đầy bốn mươi tuổi cô cũng chưa từng được bước ra ngoài.