Ở Trung Tâm Vũ Trụ

Chương 47



Đêm đã khuya, Mã Thiên Gia vẫn chưa ngủ còn người hộ lý đã đi nằm. Bóng đ.èn đầu giường để sáng, ông ta đang xem tin tức về tập đoàn Quan Đạt tr.ên điện thoại. Việc em trai Tôn Lệnh Nhàn bị bắt phục vụ điều tra gây ảnh hưởng cực lớn đến Quan Đạt và Quan Tĩnh Viên. Lúc này đâu đâu cũng thấy tin đồn, không biết rồi có lan đến Quan Tàng không. Đang ngồi than th.ở thì cửa phòng bệnh bật mở, người hộ lý giật mình tỉnh giấc, một đứa con trai trang điểm sặc sỡ, mặc váy đi giày cao gót cộp cộp bước vào, đưa mắt nhìn khắp phòng rồi hỏi: “Quan Tàng đâu rồi?”

Mã Thiên Gia đặt điện thoại xuống, khó chịu đáp: “Hôm nay là đầu năm, chắc nó về thăm ông nó thôi.” nói rồi lại chỉ điện thoại, “Nghiêm Khác Kỷ, phiền cậ.u nhìn xem mấy giờ rồi…”

“Anh ta đi từ lúc nào? Về đến nơi đã gọi điện cho chú chưa? Tôi gọi năm cuộc mà anh ta không nghe máy.”

Mã Thiên Gia hơi sửng sốt, “Không thấy gọi… chắc là về nhà sớm nên đi ngủ rồi.”

“Không thể thế được.” Nghiêm Khác Kỷ nói chắc như đinh đóng cột, “Ông ngoại anh ta nằm viện nào, phòng nào, chú có biết không?”

“Cậ.u định làm gì hả? Nghiêm Khác Kỷ!” Mã Thiên Gia giật mình hoảng sợ.

“Không phải tôi định làm gì mà là Quan Tàng định làm gì.”

“Quan Tàng định làm gì… Quan Tàng thì làm được cá.i gì?! Cậ.u nghĩ nó thành thứ gì hả?!” ngại còn người ngoài trong phòng nên Mã Thiên Gia không dám nói thẳng ra, ông ta giận nghiến răng kèn kẹt. Nghiêm Khác Kỷ bảo hộ lý đi ra rồi khóa cửa lại, đứng cạnh giường Mã Thiên Gia, nói:

“Tôi biết anh ta giết cha anh ta, và từng lê.n kế hoạch giết ông ngoại anh ta.”

“Cậ.u nói gì vậy?” Mã Thiên Gia kinh hoàng thốt lê.n, “Ai bảo cậ.u thế?!”

“Chính Quan Tàng nói.”

Mã Thiên Gia há hốc miệng không nói được gì, mãi sau ông ta bật ra một tiếng không biết là cười hay mếu: “Mới có mấy tháng… nó tin cậ.u đến mức nào vậy? Không lẽ cậ.u biết tất cả mọi chuyện rồi.”

“Thế nên nói cho tôi biết ông anh ta ở đâu…”

“Nó không hề giết cha nó.” Mã Thiên Gia ngắt lời cậ.u.

Nghiêm Khác Kỷ nhíu mày, Mã Thiên Gia th.ở hắt ra rồi nhìn xuống cá.i chân bó bột của mình, “Là Lạc Hoa… là mẹ Quan Tàng làm.”

“Bác sĩ Mã ơi em giết người xấu rồi!” Quan Lạc Hoa siết chặt tay Mã Thiên Gia, những ngón tay cô khẳng khiu chỉ còn xương xẩu mà siết ông p.hát đau. Ánh mắt cô lóe sáng kỳ lạ, chúng tràn đầy dũng khí, “Anh ta sẽ không thể làm tổn thương Quan Tàng nữa, em đã cho anh ta bài học rồi! Ba của Alice đã giúp em đó!”

Cô vẫn đang mặc chiếc váy hoa ưa t.hích bên ngoài quần bó, cơ thể gầy guộc thậm chí không vừa với cỡ váy nhỏ nhất. Gương mặt cô còn những vết thương người chồng để lại, n.gực cô trập trùng theo nhịp th.ở, cô ho khan nhưng hai mắt vẫn rực sáng, từ cô toát ra vẻ hứng khởi đến bất thường. Thỉnh thoảng cô nói mà mắt chỉ nhìn vào khoảng không.

“Cô nói từ từ thôi, Lạc Hoa.”

Quan Lạc Hoa nhấp một hớp nước rồi nói: “Quan Tàng trông thấy anh ta bắt nạt em nên nó đánh anh ta ngất xỉu. Em sợ anh ta tỉnh lại sẽ đánh Quan Tàng nên em… nên em…” hai tay cô làm như đang cầm vật gì đó rồi làm động tác đâm xuống: “Anh ta là người xấu! Người cha xấu xa! Người cha xấu xa đánh con! Mọi người đừng trách Quan Tàng nhé, em sợ nó biết mẹ làm chuyện đáng sợ nên em nói dối nó ba đi vắng rồi!” bấy giờ cô có vẻ khổ sở, “Em đâm mấy lần liền! Quan Tàng mà biết liệu nó có sợ em không?”

“Không đâu, Quan Tàng không sợ đâu.” Mã Thiên Gia ngồi xổm trước mặt cô, an ủi, “Lạc Hoa, cô chắc chắn là chính cô đã làm việc đó chứ?”

Quan Lạc Hoa chậm chạp gật đầu, rất nghiêm túc, rồi lại tỉ mỉ tả lại mình đã giết chồng như thế nào, trông cô rất cương quyết: “Em không thể làm một người mẹ hèn nhát mãi được!”

Mã Thiên Gia cầm tay cô, rồi rũ đầu. Ông nhẹ nhàng th.ở phào nhưng cũng lại bắt đầu thấy khó th.ở.

“Bác sĩ Mã ơi?” Quan Lạc Hoa không hiểu gì nên lại nhẹ nhàng s.ờ đầu ông.

Cuối cùng Mã Thiên Gia vẫn bật khóc.

“Tại sao lại phải để mọi người nghĩ rằng mẹ đã giết ba cháu?” Quan Tàng nhìn kim truyền tr.ên mu bàn tay Quan Tĩnh Viên. Quan Tĩnh Viên nghiêng đầu ngồi tr.ên xe lăn nhìn cháu ngoại mình, “Ông biết rõ chính cháu làm mà.”

“Là mẹ cháu.” Quan Tĩnh Viên ú ớ đáp – đúng là ông ta đổ bệnh thật, vốn chỉ vào bệnh viện để tránh sóng gió không ngờ lại bị xuất huyết não đột ngột, giờ đã bán thân bất toại.

“Mẹ cháu chỉ tưởng tượng ra, còn nhát dao đó là cháu đâm. Cháu khẳng định như vậy, chẳng qua ông ngoại cảm thấy tuyên bố như vậy sẽ hạn chế tối đa ảnh hưởng tiêu cực đến nhà họ Quan thôi, đúng không? Nhà đã có hai người điên, không thể để cả cháu ngoại cũng thành tội phạm giết người được.”

“Sự thật là mẹ mày giết!” Đã liệt nửa người nhưng ông ta vẫn đầy khí thế chứ tuyệt nhiên không hề bải hoải, suy sụp.

Quan Tàng bật cười khẽ, “Cũng được, chúng ta không tranh cãi chuyện đó nữa. Lúc bà ngoại mất, lúc mẹ cháu mất, có lần nào ông thấy hối hận không, ông ngoại?”

“Mẹ mày là con đẻ ông! Mày nghĩ ông không đau xót à?!” Quan Tĩnh Viên nhìn anh ta chằm chằm rồi gằn giọng gầm gừ, dù làm vậy sẽ khiến nước miếng nhễu ra không kiểm soát được. “Có đứa nào chịu hiểu cho nỗi khổ của ông không?”

“Bà ngoại mày… tìn.h thế năm ấy ông mà không làm thì cả nhà ba người đều không sống được, mày biết gì về ngày ấy! Ông làm thế còn giữ được mạng sống cho bà ấy, giữ cho mẹ mày, ai hiểu được ông đã cố công làm những gì!”

“Mẹ con mày bị đánh mày tưởng ông không đau, không giận ư? Nếu nó không sửa đổi làm gì có chuyện ông để nó ở với mẹ con mày nữa? Còn mẹ mày… mẹ mày dám dan díu với thằng tây ấy, còn chửa đẻ với nó! Để lộ ra chuyện ấy nó có nghĩ sau này sẽ sống thế nào không?!”

Quan Tàng mỉm cười: “Sao lại phải nghĩ, mẹ cháu không quan tâm, chỉ có ông quan tâm thôi, ông ngoại. Ông vẫn chưa trả lời cháu… ông có hối hận vì đã hại chết mẹ cháu không?”

Lỗ mũi Quan Tĩnh Viên phập phồng, môi ông ta run rẩy muốn phản bác nhưng mãi không nói nên lời.

Nghiêm Khác Kỷ ké.o một cá.i ghế ra ngồi cạnh giường Mã Thiên Gia, “Tại sao mẹ Quan Tàng lại mất?”

Mã Thiên Gia vẫn nhìn chăm chăm vào một điểm trong không khí rồi lẩm bẩm đáp: “Ung thư.”

Vì ho ra máu và sụt cân nghiêm trọng cuối cùng Quan Lạc Hoa vẫn phải đến bệnh viện. Kết quả kiểm tra cho thấy đã là ung thư phổi thời kỳ cuối di căn sang gan, bạch cầu và xương, không thể mổ được. Tìn.h trạng sức khỏe của cô lúc đó cũng không thể chịu được trị liệu bằng hóa chất, họ đành cho cô về nhà sử dụng thuốc giảm đau dạng morphine để vượt qua những cơn đau xương.

“Theo lời mô tả của người hộ lý đã chăm sóc bà ngoại Quan Tàng thì có khả năng rất cao bà ngoại nó cũng qua đời vì bệnh này. Chẳng qua khi đó người ta hỏa táng ngay mà không mổ thi thể khám nghiệm nên không thể kết luận chính xác được thôi, hơn nữa nghe nói trong số họ hàng ruột của nhà họ Quan ở nước ngoài cũng có người có tiền sử ung bướu.”

Nghiêm Khác Kỷ im lặng hồi lâu mới nói: “Thế là… nếu không phải vì…”

“Nếu không phải vì mẹ nó bị nhốt bao nhiêu năm như vậy thì đã không đến mức ung thư di căn khắp nơi mới bị p.hát hiện!” Mã Thiên Gia gầm lê.n.

Ông ta đã từng báo với Quan Tĩnh Viên Quan Lạc Hoa bị ho khan nhưng khi đó vừa xảy ra cá.i chết của cha Quan Tàng, sóng gió đang ác liệt nên Quan Tĩnh Viên cương quyết không cho Quan Lạc Hoa bước chân ra khỏi nhà. Cứ thế họ mua thuốc cho cô uống như điều trị viêm họng thông thường. Giằng co mãi đến khi không thể không đi khám thì đã quá muộn.

“Trước khi nhà tang lễ đến đưa xác đi cháu thấy ông khóc bên cạnh mẹ cháu.” Quan Tàng nhìn chằm chằm túi thuốc tr.ên giá treo, sắp truyền hết rồi, “Ông khóc có vẻ đau khổ lắm, ông bảo ‘Ba có lỗi với con’.”

Quan Tĩnh Viên nhắm mắt lại, bờ n.gực ông ta phập phồng nhưng ông ta không nói tiếng nào.

“Thật ra chưa bao giờ mẹ cháu hận ông, mẹ cháu không hận ai đâu, kể cả ba cháu. Lúc qua đời mẹ cháu vẫn hạnh phúc lắm, mẹ cháu bảo Alice và ba Alice luôn ở bên mẹ. Mẹ bảo cháu đừng sợ, mẹ sẽ bay lê.n trời rồi về bên cháu.”

Quan Tàng ké.o lại tấm thảm đắp đầu gối Quan Tĩnh Viên rồi nhẹ nhàng cầm tay ông ta lê.n, “Thật sự cháu rất biết ơn cha của Alice, ít nhất anh ta đã đem Alice đến và cho mẹ cháu một giấc mơ thật đẹp.”

“Thế còn Alice thì sao, nó có thật không?” Nghiêm Khác Kỷ hỏi, “Không một ai từng thấy Alice, một cô bé sống đến tám tuổi mà không ai biết ư?”

Rốt cuộc Mã Thiên Gia cũng chịu ngẩng lê.n nhìn cậ.u, gương mặt ông ta méo mó nửa như khóc nửa như cười, “Thật ra bao nhiêu năm nay tôi vẫn nghĩ mãi: Giữa một đứa trẻ chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng và một đứa trẻ thực sự sống đến tám tuổi mà không một ai biết đến… điều gì tàn ác hơn?”

Nghiêm Khác Kỷ không trả lời được, Mã Thiên Gia tự đáp rằng, “Tôi đã ước gì Alice chỉ là một đứa trẻ trong tưởng tượng!”