Dã Bình đứng dựa cửa ngóng, thấy giữa trưa cậ.u mới mò về nó hét ầm lê.n: “Thằng bán trôn về rồi!!”, lại sợ bị cậ.u đánh nên hớt lẻo xong nó chạy thẳng lê.n phòng khóa trái cửa lại, đợi xem chị Hương Hương xử lý cậ.u.
“Có bán đâu.” cậ.u nói với chị Hương Hương thế rồi quay lưng chực c.ởi quần ra, “Không tin em cho chị kiểm tra nè?”
“Ai thèm nhìn đít mày!” chị Hương Hương chửi, “Chứ nó đưa mày đi đâu làm gì hả?”
Dù chị Hương Hương không thèm nhìn cậ.u vẫn c.ởi trầ.n truồng ra để thay quần đùi. Mặc xong cậ.u lấy hai lon nước ngọt từ cá.i túi đựng đồ giặt ủi to tướng đang đầy nhóc nước uống, đồ ăn vặt vơ vét được từ tủ lạnh mini ở khách sạn, đưa cho chị Hương Hương một lon, cậ.u cầm một lon, ngồi xuống một bên sô pha.
“Thì đi thuê phòng, ê phòng ở Vườn Treo nha, một đêm hơn bốn nghìn lận.”
“Rồi sao nữa?”
“Rồi s.ờ em.”
“S.ờ gì mày? S.ờ chỗ nào của mày???”
“Từ đầu đến chân đó.”
Cậ.u cầm lon nước nhưng không uống mà áp lê.n má, lạnh lạnh như bàn tay anh trí thức.
Bàn tay khô ráp ráp vu.ốt ve tr.ên eo, tr.ên lưng cậ.u, anh ta khoan thai nhảy điệu má kề má với cậ.u trong tiếng nhạc.
“Muốn tôi làm gì đây?” cậ.u hỏi.
“Thế này là được rồi.”
Ch.óp mũi anh trí thức cọ tr.ên má cậ.u, rà từ gáy lê.n làn da sau tai cậ.u, cậ.u cảm nhận được rõ ràng hơi th.ở của anh ta. Cậ.u ngửa đầu tránh đi rồi lật mặt anh trí thức lại, gỡ kính anh ta xuống, đeo thử lê.n mắt mình xem khoảng mấy độ rồi nhìn anh trí thức qua tròng kính: “Cấn vào người tôi.”
Anh trí thức cười rạng rỡ, lại ôm cậ.u chặt hơn nữa, ngón tay anh ta nghịch ngợm mớ tóc dở đen dở hồng của cậ.u. Cậ.u thoáng ngửi thấy mùi nước giặt khử trùng tr.ên vai áo anh ta.
Anh trí thức rất cao, dễ phải cao hơn 10cm so với tấm thân 1m78 của cậ.u. Vai rộng, chân dài, hai cánh tay dang ra chắc đủ để ôm trọn đa số các cô gái vào lòng… mỗi tội là đồ bi.ến thái – cậ.u nghĩ vậy. Anh trí thức c.ởi áo n.gực cậ.u, luồn tay vào bộ đồ liền thân hai chục đồng của cậ.u để bóp mô.ng cậ.u.
Cậ.u ngồi xuống mép giường để anh trí thức tuột cá.i tất lưới khỏi đùi mình.
Cậ.u co một chân lê.n, anh trí thức say sưa ngắm những móng chân sơn màu của cậ.u. Bàn tay anh ta vu.ốt dọc từ mắt cá lê.n bắp chân, đến tận bẹn rồi lưu luyến ve vu.ốt từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong.
Sau đó là c.ởi đến cá.i quần ló.t ren hoa sặc sỡ phô trương.
Bàn tay lại tiếp t.ục lướt lê.n m.ơn tr.ớn dưới bụng cậ.u, nó không dừng lại nơi nào quá lâu mà chỉ vừa men đi vừa khẽ áp xuống, và thực sự dừng tr.ên trái tim cậ.u. Dần dần cậ.u cảm thấy sức nặng tr.ên xương sườn mình, chúng nhấn đến trái tim cậ.u, để tim cậ.u càng đập mạnh hơn, nửa người tr.ên của cậ.u bị ép lún vào đệm giường.
Cậ.u chỉ còn thấy tiếng tim đập như những quả bóng bowling lần lượt nảy ra từ lồng n.gực mình, bình bình bình bình, rồi lại nện trở về trong n.gực cậ.u.
Cậ.u bắt đầu thấy khó th.ở. Tri giác mơ hồ đi, tay chân lạnh lẽo. Cậ.u vẫn thấy được sự hưng phấn kỳ dị sáng lê.n trong mắt anh trí thức. Cậ.u trợn mắt nhìn lại anh ta, như muốn chứng kiến mình sẽ chết như thế nào.
Đột nhiên anh trí thức thả tay ra, dưỡng khí lại ồ ạt tràn về với cậ.u như những đốm sao nổ ra trước mắt. Bấy giờ những ngón tay anh trí thức x.oa tr.ên cổ cậ.u bắt đầu khẽ bấu chặt, anh ta si mê cúi xuống nhìn cậ.u hổn hển hớp không khí như muốn rách họng.
Ngón tay tr.ên cổ cậ.u chợt p.hát hiện ra một vết sẹo, anh trí thức hỏi: “Bị sao thế này?”
“Cắt cổ đấy.” cậ.u hít một hơi thật sâu, lại hỏi: “Tin không?”
Anh trí thức “à” lê.n một tiếng, lần đầu tiên cậ.u thấy anh ta nhíu mày: “Ai làm vậy? Cổ em đẹp thế này sao lại cắt ở đây.”
“Anh là bi.ến thái hả.” cậ.u bảo.
Anh trí thức không hề phủ nhận, “Chắc vậy.”
Những ngón tay không ấn mạnh nữa mà trở lê.n vu.ốt ve mặt cậ.u, ngón cá.i gảy gảy môi cậ.u để lem đi một ít son. Anh trí thức tò mò nhìn màu đỏ tr.ên đầu ngón tay rồi đưa lê.n miệng mình, thè lưỡi liế.m sạch trước ánh mắt chăm chú của cậ.u.
“Anh chỉ muốn s.ờ tôi thật à?”
“Ừ.”
“Sao lại thế?”
“Vì anh t.hích người sống.”
“Đm người sống đầy ngoài đường đấy thôi.”
Anh trí thức bật cười vì câu nói của cậ.u: “Anh t.hích người sống giống như em.”
“Tôi thì làm sao?”
“Xinh đẹp, sống động, giống một cô bé đanh đá.”
Cậ.u nhổ toẹt một cá.i vào mặt anh trí thức, thay vì nổi giận anh trí thức lại chỉ cười, đưa tay lê.n chùi mặt. Cậ.u giật tay anh trí thức dúi vào dưới bụng mình, “Muốn s.ờ thì s.ờ chỗ này này, cả giống nòi sống trong đây này!” cậ.u hẩy hông lê.n cọ cọ vào bàn tay xa lạ đó. Anh trí thức cầm lấy, bắt đầu s.ờ mó, cơn sướng kh.oái đã lâu không được nếm trải xộc lê.n khiến cậ.u rùng mình, cậ.u giục: “Nhanh nhanh tay lê.n!”
Cậ.u nhắm mắt lại, hơi ngửa cổ th.ở. Anh trí thức tuy còn ngượng tay nhưng vẫn có ích hơn bàn tay phải cậ.u.
Gã đàn ông cuối cùng của cậ.u là chuyện xưa lắm rồi, cậ.u quên mặt gã rồi, trong căn phòng xa xỉ tr.ên cá.i giường ngoại cỡ mà cậ.u từng quyết chí phải được nằm một lần này… cậ.u cũng chẳng ngại sướng đời một phen với anh trí thức.
Thật ra tính cả hai nghìn lần trước lừa được của anh ta thì hai phen cũng được, không thì ba phen.
Cậ.u dễ tính mà.
Tự dưng có tiếng anh trí thức th.ở hổn hển, cậ.u trợn mắt nhìn anh ta, hỏi: “Xóc lọ cho người khác mà th.ở gấp cá.i gì?”
Giọng anh trí thức nghe rung rung: “Em hưng phấn làm anh cũng hưng phấn.” những ngón tay anh ta siết lại, đầu ngón cá.i chà chà tr.ên đỉnh làm chất lỏng ứa ra, khiến cậ.u buột miệng r.ên lê.n.
“Đm thế thì anh nghiên cứu đám ma làm gì hả? Sao không nghiên cứu hẳn quan hệ tìn.h dụ.c đi?” Cậ.u vít cổ anh trí thức xuống, cuộn lưỡi với anh ta. Một tay cậ.u giật khóa quần anh ta rồi thọc vào trong quần ló.t.
Anh trí thức bị làm vội vàng không kịp trở tay nhưng cũng không hề chống cự. Cậ.u được đà chồm dậy vật anh trí thức xuống, leo lê.n bụng anh ta. Hai mắt anh trí thức dán vào khuôn mặt cậ.u không chớp, để nuốt lấy hình ảnh cậ.u r.ên rỉ, si mê.
Xong việc, cậ.u vơ cá.i áo choàng tắm bị ném một bên để chùi qua loa chất lỏng tr.ên tay hai người. Cậ.u ngồi tr.ên người anh trí thức để nghỉ mệt, mặc kệ tay anh trí thức vẫn vu.ốt ve tới lui tr.ên bụng, tr.ên n.gực mình.
“Tôi buồn ngủ rồi, ngủ đây.”
“Ừ.” anh trí thức đồng ý ngay.
Cậ.u chống tay bên người anh trí thức để cúi xuống săm soi anh ta nói thật hay đùa: “Đang ngủ mà dám đâm tôi là tội hiếp dâ.m đấy nhé.” cậ.u hẩy hẩy mô.ng tr.ên người anh ta, lần này có vẻ anh trí thức bị cậ.u đ.è cũng đau nhưng vẫn không tỏ ra tức giận gì cả.
“Anh biết mà.”
Cậ.u bĩu môi, “Tùy.”
Cậ.u leo xuống giường đi tắm, trầ.n truồng đi vào, lại trầ.n truồng đi ra. Anh trí thức đã khoác áo choàng tắm đang xem điện thoại, đợi cậ.u lê.n giường anh ta cũng chui vào chăn, ôm cậ.u.
“Ngủ thôi đấy nhé.” cậ.u cằn nhằn.
Anh trí thức cười, “Anh biết, anh sẽ hỏi ý kiến em.”
“Lũ bi.ến thái mấy người nói chuyện cũng có uy tín vậy hả.” nhảy nhót cả buổi cậ.u cũng díp mắt thật, mơ mơ màng màng rồi cậ.u thiếp đi, lại nghe anh trí thức thì thầm bên tai mình: “Lời anh nói chắc chắn là uy tín.”
Ngủ đến sáng bảnh, cậ.u mở tủ áo của khách sạn lấy một cá.i túi đựng đồ giặt ra vơ hết đồ ăn thức uống trong quầy bar nhỏ vào. Lúc anh trí thức từ nhà tắm đi ra là cậ.u vừa quăng cá.i quần ló.t vào thùng rác rồi nói láo trắng trợn: “Anh làm rách đấy.”
Nói rồi chìa tay trước mặt anh trí thức: “Tôi muốn mua tất mới.”
Anh trí thức ra hiệu cho cậ.u cứ tự nhiên mò ví mình, cậ.u liền rút lấy một trăm, lại rút thêm trăm nữa: “Tôi còn phải đi xe nữa.”
“Ừ.”
Một tấm thẻ căn cước rơi từ trong ví ra, cậ.u nhặt lê.n xem: “Quan… gì đây, đọc thế nào hả?”
“Tàng, bảo tàng, chôn giấu ấy.” (1)
“Quan Tàng? Tên gì mà dị vậy.”
Anh trí thức chẳng lấy thế làm phiền, lại còn tỏ ý đồng tìn.h: “Ừ, nghe dị nhỉ.”
“Hai tám tuổi, trợ giảng, tương lai tăm tối.”
Cậ.u quẳng cá.i ví sang một bên, mặc quần soóc da vào. Anh trí thức Quan Tàng tương lai tăm tối vẫn nhìn cậ.u không chớp mắt, ngắm cậ.u mặc nguyên bộ đồ lê.n người rồi quay lại hỏi anh ta: “Coi như của anh mua đấy, thấy đẹp không?”
Một nghìn tám đó chỉ hôm sau cậ.u đã xài hết năm trăm sáu.
Quan Tàng cười, đáp: “Đẹp lắm.”
Cậ.u đeo vòng lê.n cổ, soi gương tô son rồi đến trước mặt anh giai, hôn một cá.i hoành tráng. Một nửa môi và khóe miệng Quan Tàng được in nguyên một dấu môi son, cậ.u nhét thỏi son vào tay anh ta: “Bai bai nhé, Quan Tàng.”
“Mướn phòng hơn bốn nghìn một đêm mà chỉ mỗi xóc lọ thôi?” chị Hương Hương hỏi.
Chị Hương Hương chỉ chỉ đầu: “Đm bệnh trong này này! Loại đấy chắc chắn là thần kinh có vấn đề, từ sau đừng có dây vào nó nữa nghe chưa?” nói rồi chị nhặt thêm hai lon nước có gas trong túi đồ giặt và bỏ đi.
Cậ.u cười hì hì, không thèm để tâm. Lại moi trong ba-lô ra tấm danh thiếp ban nãy tiện tay thó của Quan Tàng – viện Nhân Văn, Đại Học Đông Ninh.
Đ-c-m nó. Cậ.u khẽ chửi thề.
Quan Tàng đợi ở sảnh khách sạn một tiếng đồng hồ Mã Thiên Gia mới tức nổ phổi ngồi taxi đến đón anh: “Nó lại lấy hết tiền rồi chạy à? Cháu u mê cá.i loại người gì vậy?! Để ý một tí được không!”
“Không phải đâu, chú Mã.” Quan Tàng vội lắc đầu, vừa biện hộ vừa nheo nheo mắt, “Cậ.u ấy cầm mất kính của cháu nên cháu không lái xe được thôi.”
Nhân viên hàng kính hỏi cậ.u, “Chắc chắn là anh muốn thay mắt kính chứ? Loại mắt Zeiss này không rẻ hơn gọng kính mấy đâu.” gọng kính tr.ên tay anh ta có khắc logo một nhãn hiệu rất xa xỉ.
“Thay, thay bằng mắt không độ cho tôi, chọn loại lọc bức xạ ấy.”
Thay mắt xong, cậ.u đeo thử rồi ngắm mình trong gương: “Ờ, hợp với mình hơn đấy.”
Chú t.hích:
(1) Quan Tàng: chữ Tàng này “藏”, nghĩa là “che giấu, ẩn nấp”. Để nghe thuận tai thì nếu từ đây có đoạn giải t.hích về tên anh trí thức nữa mình sẽ để là “Tàng trong kho tàng, bảo tàng”, nhưng thực ra anh trí thức nói là “Tàng trong 藏起 (tàng khởi)” nghĩa là “giấu đi” nha. Cá.i này có liên quan đến nội dung truyện, chị em cứ nhớ là được ha.