Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

Chương 60: Mất tích



Sau ngày đó, Giang Tri Hỏa triệt để làm lơ Nhan Mộ.

Quan hệ vốn đang tiến hành rất thuận lợi, đang đứng ở kỳ ái muội ngọt ngào trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đều đang chậm rãi mở lòng thử nhau, nhưng bây giờ lại đột nhiên im bặt, thậm chí còn lùi lại.

Đêm nay quá chật vật.

Sau khi trở về Nhan Mộ gửi cho Giang Tri Hỏa mấy tin nhắn.

Nói hắn đã về đến nhà, lại nói tiếng xin lỗi, cầm di động ngồi mép giường đợi rất lâu Giang Tri Hỏa đều không có trả lời.

Cuối cùng Nhan Mộ lại gửi một câu: Ngủ ngon, đêm Bình An vui vẻ.

Tin nhắn gửi được vừa lúc đồng hồ nhảy từ 23 giờ 59 phút đến 0 giờ, giao diện tin nhắn cũng biểu hiện thời gian gửi đi là 0 giờ.

Đêm Bình An vui vẻ nói chậm, hiện tại là lễ Giáng Sinh.

Nhan Mộ ném điện thoại đến trên giường, cầm khăn tắm và quần áo lên nhốt mình ở trong phòng tắm.

Nước chảy xối xả, hắn đứng ở dưới dòng nước, hơi nóng mờ mịt, hơi nước từ từ tụ lại trên tường, từ trên cửa kính trượt xuống dưới.

Nhan Mộ không nghĩ giải thích thay chính mình, chuyện hôm nay tất cả đều là do hắn, không trách Giang Tri Hỏa tức giận đuổi hắn đi, là do hắn làm quá mức, làm lơ hắn mấy ngày, mấy tuần đều là xứng đáng.

Quá không có cảm giác an toàn, hoàn toàn không nghĩ đến cảm xúc Giang Tri Hỏa, máu ghen lên não, cái gì đều không để ý.

Ngày hôm sau là lễ Giáng Sinh, cửa hàng trên đường sớm đều trang trí tràn ngập bầu không khí Giáng Sinh, dán hình bông tuyết, tuần lộc ông già noel, nói chung là đỏ rực một mảnh.

Đêm trước Khuất Tiêu mua cho quán bar một cây thông Noel, cạnh cây bày một cái mô hình xe trượt tuyết một người ngồi, dùng hàng rào vây quanh, rải không ít xốp giả làm tuyết.

Bối cảnh rất có cảm giác Giáng Sinh, cũng đẹp, ngọn cây treo lên hai chữ “Tương Dao”, rất nhiều cô gái đều ngồi trên mô hình trượt tuyết chụp ảnh check in đăng vòng bạn bè, cũng coi như trở thành một loại marketing biến tướng.

Khuất Tiêu bị mấy cô gái kéo lại làm nhiếp ảnh gia, chọn mấy tấm chụp đẹp, thêm mấy tấm chụp quán bar đăng lên vòng bạn bè.

Acc này của ông chủ Khuất add nhiều người, có rất nhiều người like, trong đó liền có Giang Tri Hỏa.

Giang Tri Hỏa từ sáng sớm đã dậy like cho ông chủ, nhưng không trả lời Nhan Mộ, khung thoại còn dừng lại ở câu chúc ngủ ngon tối hôm qua Nhan Mộ gửi

Nhan Mộ lại cho gửi tin nhắn “ chào buổi sáng”.

Mấy ngày nay tạo thành thói quen, ai tỉnh ngủ trước, liền nhắn "chào buổi sáng", không phải mỗi ngày đều phải trò chuyện, chỉ cần như này mỗi chữ tràn ngập độ ấm, khoảng cách cũng rất gần. Ngày thường đều là Nhan Mộ gửi, hôm nay cũng thế. Gửi tin nhắn xong, thay quần áo, Nhan Mộ liền xuất phát đi trường học.

Nhất Trung có học sinh nội trú, mỗi ngày 6 giờ hơn trường học đều sẽ mở radio gọi bọn họ rời giường, hôm nay chính là phát bài 《We Wish you a Merry Christmas》, bài hát Giáng Sinh, giai điệu vui nhộn, chỉ vài câu từ, nhưng không ngừng phát đi phát lại, rất êm tai nhưng nghe nhiều cũng rất khó chịu, làm bọn học sinh nội trú kêu khổ không ngừng, dù bài hát có hay thế nào cũng không thể làm chuông báo thức.

Ngày hôm nay các nữ sinh sẽ dành thời gian rảnh không làm đề đi tặng quà, mấy người thích cảm giác nghi thức còn mua một đống băng đô sừng hươu, cho mỗi người một cái, táo hôm trước đêm Bình An lớp trưởng phát còn không có ăn, sáng sớm nhiều người lấy nó làm bữa sáng.

Nhan Mộ cũng mang theo quà, đã mua từ sớm, muốn dành đến lễ Giáng Sinh lại tặng, chính là đợi một ngày, chuẩn bị quà cùng xin lỗi, lại không thấy được Giang Tri Hỏa.

Giang Tri Hỏa căn bản không có tới trường học.

Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối Nhan Mộ đi lớp 1 hỏi Thường Lạc, trên bàn Giang Tri Hỏa đặt một chồng đề mới vừa phát, Thường Lạc lắc đầu nói cậu cũng không biết Hỏa ca vì sao không có tới.

Nhan Mộ ở bên cửa sổ đứng hồi lâu, nhìn Thường Lạc chậm rì rì dọn đồ, ở lúc cậu đưa tờ đề cuối cùng bỏ vào balo, mới hỏi cậu: “ cậu có thể gọi điện thoại hỏi chút không?”

Thường Lạc quay đầu, chớp chớp mắt.

Hai người làm trò ái muội gì đây, thiệp CP trên diễn đàn càng lâu càng dài hơn sớ, giấy đăng ký kết hôn đều P ra tới, ai đều có thể thấy. Hai người thân mật như vậy, mà hôm nay Hỏa ca không có tới, Nhan thần lại tới hỏi cậu vì sao, rất rõ ràng, giữa hai người khẳng định có mâu thuẫn.

Thường Lạc động tác chậm, nhưng đôi mắt không mù, không hỏi nhiều, lập tức móc di động ra liền gọi đi.

Giang Tri Hỏa là bốc máy, nhưng chưa nói vài câu lại tắt.

Thường Lạc nhìn về phía Nhan Mộ, nói: “Hỏa ca nói cậu ấy bị bệnh, rất nghiêm trọng, loại bệnh nằm viện truyền nước còn bị cách ly này, xin nghỉ mấy ngày.”

Không cần nghe đều biết là bịa bậy bạ, ở chuyện lí do xin nghỉ này Giang Tri Hỏa liền không để ý nhiều, Thường Lạc đều quen, khi thuật lại rất bất đắc dĩ.

Nhan Mộ gật gật đầu, cảm ơn Thường Lạc, xuống tầng.

Tiết tự học thứ bảy, Giang Tri Hỏa vẫn là không có tới.

Nhan Mộ không thể tập trung làm đề nữa, click mở WeChat nhắn một câu “Hỏa ca”.

Nhưng Giang Tri Hỏa tựa như xóa app này rồi, một chút dấu hiệu cũng không, tin nhắn gửi đi tin như đá chìm đáy biển.

Qua một ngày lại cả đêm, Nhan Mộ sớm cảm thấy không đúng.

Lấy tính cách Giang Tri Hỏa, không có khả năng trốn chính mình như vậy, liền tính muốn xé xác hắn, muốn đánh lộn, muốn tuyệt giao, muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn khẳng định cũng sẽ hẹn thời gian nhìn thẳng mặt nhau tính toán rõ ràng, không có khả năng không lí do mất tích. Giận dỗ, chiến tranh lạnh không phải phong cách Hỏa ca.

Đang nghĩ như vậy, Khuất Tiêu tới tìm Nhan Mộ, nói chính là chuyện về Giang Tri Hỏa.

Khuất Tiêu: Nhan thiếu, sao lại thế này?

Khuất Tiêu: Shin nhà mày hôm qua tìm tao xin nghỉ vài ngày.

Khuất Tiêu: lúc tới cảm giác rất nghiêm túc…… ờm hình như cậu ấy lúc nào cũng nghiêm túc.

Nhân thiết của Shin ở trước mặt ông chủ Khuất còn chưa hư, vẫn như cũ là nam thần lạnh lùng, mặt lạnh như băng.

Nhan Mộ: Vì sao xin nghỉ?

Khuất Tiêu: Chưa nói, tao cũng không thể hỏi.

Khuất Tiêu: ở chỗ tao xin nghỉ rất tiện, có người thay ca là có thể cho nghỉ.

Lời trong lời ngoài đều nói tao không bạc đãi cục vàng nhà mày.

Nhan Mộ: được, cảm ơn.

Bên này mới nói với Khuất Tiêu xong, không bao lâu Hà Miểu Miểu cũng đã gửi tin nhắn đến.

Nhan Mộ vừa thấy nội dung, liền tắt màn hình, cất đề vào trong hộc bàn, đứng lên.

“Nhan ca đi đâu à?” Tạ Cừu ngẩng đầu hỏi.

Giọng cậu không lớn, đè thấp mà hỏi, nhưng trong phòng học mọi người đều đang vùi đầu giải đề, rất yên tĩnh, Nhan Mộ nghe rõ, trả lời nói: “ ừm, có việc.”

Đi ra cổng trường đi hướng cầu thang bên cạnh lớp 1 sẽ gần hơn, Nhan Mộ xuyên qua hành lang đi sang bên kia, khi đi ngang qua lớp 12- 1  thấy có mấy người đứng bên cửa hóng gió trò chuyện, nói sáng hôm nay khi lão Đinh đi vào lớp nói Giang Tri Hỏa xin nghỉ vài ngày, bệnh rất nghiêm trọng, dặn dò mọi người chuẩn bị cho trận chiến lớp 12 cần nỗ lực học tập, nhưng càng cần chú ý thân thể.

Bây giờ mấy người này đang tính xem có nên tìm cơ hội đi thăm Hỏa ca không.

Nhan Mộ từ bên người bọn họ đi qua, xuống lầu.

Cuối tháng 12 rồi, nhiệt độ không khí thấp đến như phủ sương, gió lạnh có thể xuyên thấu quần áo chui vào da. Hà Miểu Miểu ở cổng trường đợi một hồi, trong xe mở máy sưởi, mới vừa mở cửa xe liền ấm áp đập trên mặt.

Hà Miểu Miểu tùy tiện chọn con đường đem lái xe đi, biểu tình rất trầm: “Tra được rồi, là thám tử tư.”

Trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, cô đem gửi tài liệu điện tử cho Nhan Mộ, phụ lục có mấy tấm ảnh đặc biệt mờ.

“Xác thật là có người đang điều tra Giang Tri Hỏa.” Hà Miểu Miểu nói, “Người này làm loại công việc này rất quen thuộc, trước tiên điều tra được vị trí, tránh đi cameras, liền tính bị chụp đến phần lớn cũng che mặt, tốn chút sức lực mới tìm được hắn.”

Nhan Mộ vừa nghe vừa lật báo cáo, cau mày.

Việc này mấy ngày trước Nhan Mộ liền phát hiện. Gần nhất hắn luôn đi cạnh Giang Tri Hỏa, từ sớm liền phát hiện có người ở trộm quan sát Giang Tri Hỏa.

Chuyện bị điều tra này, Nhan Mộ đã tự trải qua, rốt cuộc với bên ngoài mà nói hắn là con trai duy nhất của Nhan gia, trước kia nhiều người tới điều tra hắn, cho rằng có thể nắm lấy nhược điểm của cha hắn, nhưng sau lại phát hiện quan hệ hai cha con rất tệ, dần dần liền không ai làm.

Bất quá cũng vì nguyên nhân này, Nhan Mộ có tính cảnh giác trời sinh.

Giang Tri Hỏa không có khả năng không phát hiện, rất nhiều lúc bỗng dưng rẽ sang chủ đề khác, khả năng lời nói này chính là cố ý cho người nọ nghe. Giang Tri Hỏa giả vờ không biết, Nhan Mộ không có khả năng đi hỏi anh, chỉ là sau khi phát hiện việc này nhờ Hà Miểu Miểu đi điều tra ra người kia là ai.

Chỉ cần điều tra ra hồ sơ người này, chuyện khác liền rất dễ dàng biết được.

Từ báo cáo xem, tên thám tử tư này chính là bị nhờ điều tra một ít sinh hoạt hằng ngày, rất thường thấy, rất nhiều người muốn tìm tuesday đều điều tra như thế, không cần điều tra sâu về người ta, nhưng lại tìm ra mọi thứ tỉ mỉ.

Chính là vì sao muốn tới điều tra Giang Tri Hỏa?

Người điều tra anh lại là ai?

Nhan Mộ đóng file hồ sơ.

Chuyện Bạch Ngữ Quân lúc trước, Giang Tri Hỏa làm xong việc nói thẳng anh giả bộ theo đuổi người ta, thật ra vì điều tra lấy được bằng chứng, ở chuyện Phùng Trí kia cũng thế, Nhan Mộ đều thấy qua năng lực của Giang Tri Hỏa.

Lúc ấy Hà Miểu Miểu cũng nói qua, còn có người khác ngoài cô ấy điều tra gia đình Bạch Ngữ Quân.

Những việc treo bên ngoài thì dễ nói rồi còn những manh mối phức tạp hơn, người ngoài không thể biết thì mình cũng phải liên lụy trong đó mới có khả năng biết được sự thật.

Giang Tri Hỏa không nói cho ai, đã nói lên anh không muốn liên lụy ai cả.

Bên trong xe chợt yên tĩnh, ấm áp tràn ngập quanh thân nhưng cũng rất ngột ngạt.

Giang Tri Hỏa làm việc trước giờ không lộ ra gì trước mặt Nhan Mộ. Một lần kỳ lạ nhất, chính là khi Nhan Mộ nhắc tới người đàn ông mặc tây trang trong quán bar.

Lúc đó, Giang Tri Hỏa nói chuyện này tạm thời không thể giải thích, bảo hắn trong khoảng thời gian này trước đừng đi quán bar.

Nhan Mộ không nói gì, Hà Miểu Miểu chuyên tâm lái xe không có ra tiếng đánh gãy suy nghĩ hắn.

Cô từ kính chiếu hậu nhìn đến Nhan Mộ, dáng vẻ thiếu niên thanh lãnh ỷ ở bên cửa sổ, nghiêm túc suy nghĩ thật sự rất đẹp.

Lái xe xuống đường hầm, tầm mắt cô cũng đen xuống dưới, cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Nhan Mộ, là ở lễ tang chị họ.

Chị họ của cô là Tần Thơ, mẹ Nhan Mộ, Omega duy nhất của Tần gia.

Dù sao cũng coi như gia tộc lớn, ngày đó có rất nhiều người đến, cô chỉ là một người trong đó, lúc đó cô nhìn đến một cậu bé rất nhỏ, bốn năm tuổi, là tuổi những người khác đều còn không có hiểu chuyện, bị sắm sửa rất đẹp đẽ, lẳng lặng đứng ở ngoài đám người, xem người đến người đi, không khóc, trong mắt không có một tia ánh sáng.

Sau lại còn đã xảy ra một ít việc, Tần gia trong một đêm toàn bộ phá hủy, cô cũng không nghĩ đến, cậu bé bình tĩnh năm nào đã trưởng thành rất nhiều, nhưng vẫn là rất lạnh nhạt. Cậu ta đứng trước mặt cô nói: “ tôi muốn sửa tên, họ Nhan, cùng họ với cha tôi. Chúng ta đều cần nhẫn nhịn, những việc này tôi sẽ không quên, đôi mắt cùng làn da tôi đều nhớ kỹ.”

Suy nghĩ có chút xa, tay còn cầm tay lái đâu, cũng không thể nghĩ linh tinh như vậy. Hà Miểu Miểu thu hồi suy nghĩ, đi qua đường hầm, phía trước lại là đèn xanh đèn đỏ, cô dẫm phanh lại giảm tốc độ, từ từ dừng lại.

Khi xe vừa dừng lại kia cô thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt ánh mắt co lại, vội vàng kêu Nhan Mộ.

“Nhan thiếu, xem bên phải.”

Con đường phía bên phải có một nhà tiệm cơm Tây, bốn phía dùng cửa kính trong suốt, ánh sáng rất tốt, mấy bàn bên cửa sổ có mấy người ngồi, một bàn trong đó đặc biệt quen mắt.

Là Giang Tri Hỏa.

Nhan Mộ cũng đã gặp qua người ngồi đối diện anh, chính là tên đàn ông mặc tây trang trong quán bar.

Tên đàn ông nở nụ cười công nghiệp, mười ngón giao nhau chống ở cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn đối diện, tựa hồ đang chờ đợi anh trả lời.

Mà Giang Tri Hỏa nhìn rối rắm, nhấp môi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu.

Tên đàn ông buông tay, ý cười càng ngày càng sâu.

- ----------------

Tác giả có lời muốn nói: Đi một chút cốt truyện, không phải vụ án gì quá phức tạp.

Nhan ca qua mấy chương liền quay ngựa, hình ảnh đã nghĩ kỹ rồi