Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 2: Cơn ác mộng không thể tỉnh lại.



- Mày bị mù à? Mày có thấy đường không vậy?

Cậu đụng trúng một tên cao lớn với cái đầu trọc và những hình xâm đáng sợ mà ngã xuống, bất giác lùi dần về phía sau.

- Mày không có miệng à? Trả lời đi chứ!

Hắn gào vào tai cậu. Nhưng cậu chỉ trả lời hắn bằng ánh mắt tối sầm, không thấy một tia sáng. Dù không muốn khóc, dù biết nước mắt không giải quyết được vấn đề nhưng giọt nước lăn trên khóe mắt đã trả lời cho tất cả. Cú sốc lớn làm cậu nhớ lại chuyện tối qua. Chỉ mới vừa hôm qua thôi.

Trong căn biệt thự nhỏ tràn ngập ánh sáng, ánh sáng của tình yêu thương, một gia đình vẫn đang thưởng thức bữa tối.

Căn phòng ăn sa hoa lộng lẫy được chiếu sáng bởi những chiếc đền trần màu vàng lãng mạn. Ánh sáng nhàn nhạt phảng phất trên đôi môi dịu dàng của người phụ nữ mà cậu yêu thương nhất.

- Nào, Khắc Kỷ yêu dấu, con sẽ tặng thứ gì trong ngày sinh nhật của mẹ?

- Bí mật! Con sẽ không nói cho đến hôm đó!

- Con thật là hiếu thảo! Cái này thưởng cho con!

Người vừa nói là một người đàn ông cao lớn và lịch lãm. Ông vừa gắp vào bát cậu một con tôm lớn bằng cả bàn tay.

- Con cảm ơn bố!

- Nào, mau ăn nhanh đi! Hôm nay con phải đi ngủ sớm đấy!

- Tại sao ạ?

- Con không cần biết đâu!

Ông dùng bàn tay to lớn và ấm áp xoa lấy đầu của đứa con đáng yêu để trấn an cậu. "Lúc đó, tôi đã nghi ngờ bố mẹ mình nhưng nỗi lo đã nhanh chóng bị niềm vui xâm chiếm! Tôi quá cả tin! Nếu không... có lẽ giờ tôi đã được đi cùng với họ đến một cánh cổng khác."

Cậu ăn uống no say thì lập tức leo lên giường đi ngủ.

- Mai là chủ nhật nên hãy ngủ sớm đi! Đến sáng chúng ta lại đi chơi nhé!



- Vâng ạ!

Nhận được lời đảm bảo từ con trai, mẹ đến hôn nhẹ lên trán cậu.

- Ngủ ngon nhé con yêu!

"Ngủ ngon sao? Mẹ đã bảo tôi hãy ngủ ngon nhưng giờ tôi chỉ thấy quanh mình là ác mộng. Cơn ác mộng về cái đêm hôm đó. Nhưng nó lại thật kì lạ, bình thường thì chỉ cần mở mắt ra thì nó sẽ biến mất nhưng cơn ác mộng này mà chẳng thể nào tỉnh lại. Tôi không biết đã thử tỉnh dậy bao nhiêu lần nữa. Song kết quả nhận lại là gì? Tôi nhận ra đó là sự thật!"

Cậu nhắm mắt và cố ngủ nhưng cái sự háo hức về buổi đi chơi khiến cậu không tài nào chợp mắt. Trong không gian tĩnh mịch của buổi tối, âm thanh nhỏ từ những côn trùng ở xa kia đều được thu vào tai. Chúng dần bị át đi bởi tiếng bước chân dồn dập và đều đều ở cầu thang.

- Nó ngủ chưa?

- Có lẽ đã ngủ rồi!

- Vậy chúng ta đi!

- Mong rằng hôm sau sẽ vẫn được gặp nó!

"Mong rằng hôm sau vẫn được gặp? Vậy có thể sẽ không được gặp nữa đúng không? Bố mẹ, hai người đang làm gì nguy hiểm đến tính mạng đúng không? Hay chỉ là tôi quá đa nghi?"

Cậu trùm chăn lên đầu để che đi tai mình, cậu không muốn phải nghe tiếp cuộc trò chuyện dù mồ hôi đã nhễ nhại. Vương Khắc Kỷ cậu chưa từng cảm thấy lo lắng và sợ hãi như thế.

"Chỉ là tôi quá đa nghi thôi đúng không? Chắc chắn sẽ không có chuyện gì đúng không?"

Nhưng cậu đã lầm, lầm to.

"Tôi hận mình lúc đó quá hèn nhát. Nếu tôi dũng cảm bước ra khỏi chiếc giường mềm mại đó sớm hơn thì giờ gia đình tôi đã đoàn tụ."

Luồng kí ức nhất thời bị cắt đứt bởi cái cảm giác khó tả. Hắn đang dùng bàn tay bẩn thỉu túm lấy cái cổ áo trắng tinh làm cậu nghẹt thở. Cậu giãy giụa và báu vào cánh tay gân guốc của hắn để mong được thả ra.

- Chuột nhắt! - hắn vứt cậu xuống đất - Không biết tại sao đại ca lại để mày sống nữa!

Hắn dùng bàn chân như cái cột đình mà đạp lên bụng cậu.

Nhìn gương mặt giàn giụa của cậu, hắn lại càng hung hăng. Hắn đá liên tục vào người cậu, càng đá càng sung sức.



Cậu chỉ biết ôm đầu, sợ đến mức tay chân mềm nhũn, chẳng dám nhúc nhích lấy một li. Nhưng cậu không sợ hắn, cả cơ thể cậu đau nhói. Thứ cậu sợ chính là cái hèn nhát của bản thân, cái cậu đau là trái tim đang không ngừng đập trong lòng ngực.

Cậu cắn chặt môi để át đi sự đau đớn ở trái tim và những cú đạp do tên kia để lại. "Không biết tôi còn có thể gắng thêm được bao lâu nữa?"

"Từng đợt, từng đợt cứ giáng xuống khiến cả cơ thể tôi tê mỏi! Có lẽ đây là hình phạt dành cho tôi. Dành cho kẻ đã sợ hãi trốn trong chăn khi bố mẹ vẫn cố gắng chiến đấu. Có lẽ tôi là một gánh nặng, nếu không có tôi, nếu không bảo vệ tôi có lẽ giờ họ đang cùng đi dạo bên bờ sông, cùng ngắm bình minh trên biển và cùng thưởng thức bữa sáng..."

Chẳng biết qua bao lâu, như đã thỏa mãn được con quỷ trong người, hắn bỏ đi, không quên đá cho cậu một ánh mắt đầy sự khinh miệt. "May mà hắn vẫn kiềm hãm sức mạnh!" Cậu nằm dài ra nền xi măng lạnh lẽo, môi cậu chảy máu, cả cơ thể đầy những vết bầm, tê nhức.

Nằm trong chiếc chăn ấm áp, cậu công tử Vương Khắc Kỷ nghe thấy tiếng súng nổ, tiếng dao kiếm va vào nhau, tiếng đạp phành phạch và tiếng la hét, mắng chửi. Cậu lấy hết can đảm mà chui ra khỏi chăn. Với bàn chân run rẩy, cậu bước xuống giường và lần mò xuống cậu thang. Khắc Kỷ không dám bật đèn, cậu sợ sẽ có ai đó đến và kết liễu cậu.

Dò dẫm xuống đến tầng một, cậu hé mắt nhìn ra bên ngoài. Cảnh tượng trước mắt làm cậu ngã về phía sau.

Khung cảnh đó thật hỗn loạn! Bố mẹ cậu đã bị bao vây bởi một đám xã hội đen. Cậu lấy hết dũng khí đứng dậy, đẩy cửa xông ra.

- Khắc Kỷ! Mau vào nhà đi!

Câu nói vừa thốt ra từ miệng mẹ, một phát súng đã xuyên qua đầu bà.

- Mẹ!

Bố cậu khuỵu xuống và bị một dao ngay tim.

Chứng kiến bố mẹ chết ngay trước mắt, cậu ngất đi. Cú sốc lớn đã làm cậu quen đi cái kí ức đêm hôm đó nhưng giờ nó đã trở lại.

Con quỷ đó lại đến để kéo cậu vào bóng tối. Đôi mắt cậu híp lại vì sưng. Cái sưng tấy do khóc quá nhiều.

- Hahaha!

Cậu cười phá lên, âm thanh nghe đến sởn cả gai óc. Một âm thanh chua xót và đau đớn biết nhường nào. Cái thứ âm thanh điên dại như xuyên thủng đến tận đáy của vực thẳm.

"Vậy là tôi mất hết rồi sao? Thật sự không còn gì nữa à? Vậy thì tên được gọi là "đại ca" ấy còn bắt tôi làm gì nữa chứ? Hahaha! Một kẻ như tôi thì ai mà cần chứ? Tôi phải giết hắn, giết tên đại ca đó để trả thù cho bố mẹ. Giết hết! Giết hết! Hahaha!"

Vương Khắc Kỷ cậu đã cười, cười thật đã rồi chôn giấu nó lại vào bên trong, vào quá khứ, và dĩ vãng...