Tiếng động cơ nhỏ dần rồi ngắt hẳn. Hầm giữ xe bị bao vây bởi sự yên lặng đến ngột thở. Hoặc... do tắt điều hòa nên thiếu không khí... Chỉ chờ đến lúc ấy, anh mở cửa xe, cầm hết đồ đạc, kéo cậu lao như bay lên cầu thang.
Đây là một căn biệt thự được xây theo kiểu cổ, nên nếu có thang máy sẽ làm mất đi tính thẩm mĩ của nó. Hơn nữa, các thành viên trong băng có thế sẽ sinh ra tính ỷ lại. Bởi vậy, hoạt động xây dựng thang máy đã bị ông trùm vứt sang một xó.
Chiếc cầu thang vẫn thường lui tới hằng ngay, đối với anh, sao hôm nay nó lại dài lê thê, dài như vô tận. Anh chỉ muốn về phòng thật nhanh, nhanh đến mức chân anh vấp phải chân bên kia, ngã nhào.
Tưởng gương mặt tuấn tú chuẩn bị nát thì ngực anh có thứ gì đó êm ái cản lại. Hóa ra, cậu đã dùng bàn chân đỡ ở phần ngực của anh lại.
- Đi đứng như I! - dứt câu, cậu cõng anh lên lưng, xách đồ chạy một mạch lên lầu. (3°
Câu nói của cậu khiến anh giật mình. Vừa định thần lại, anh đã thấy mình đang ở trên tấm lưng được đệm cơ.
Theo nhịp mỗi bậc thang, người Ngự Phong lại xốc lên một lần. Cơ thể to lớn của anh cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Bởi cậu vừa nhỏ con hơn anh lại thấp và nhẹ cân hơn, làm sao anh nỡ để cậu cõng. Nhưng cậu chạy nhanh quá, mang cả cái thân hình hơn mình mười cân mà như nâng không khí, hay do mấy cục tạ giấu dưới áo hoodie những ngày thường đã phát huy tác dụng? (D
Nỡ hay không không quan trọng nữa, anh nằm dài trên lưng Khắc Kỷ rồi ôm chặt lấy cổ cậu.
- Mẹ! Nghẹt thở em! - Kỷ Kỷ nhăn mặt.
Thấy thế, anh giở giọng thách thức:
- Tôi không thả đấy thì sao?
Cậu không trả lời, chạy ngày một nhanh hơn khiến anh chóng hết cả mặt. "Chiếc xe" Khắc Kỷ rung lắc dữ dội rồi đột ngột phanh lại đuổi khách. Cậu thả anh trước cửa phòng rồi đứng ho sặc sụa.
- Khụ. khụ... anh... bóp nghẹt thở... em rồi! Phù... phù... Thôi... em về... - bàn chân thon dài tiến về phía trước.
Bỗng cậu cảm nhận một hơi ấm dần tiến gần hơn về phía mình. Cái lạnh của mùa đông chỉ còn là một thứ gì đó không đáng để vào mắt. Cơ thể cậu ấm lên, eo cậu bị một bàn tay to lớn ôm chặt lấy. Ngực anh áp sát vào lưng cậu, đến nỗi cách một lớp áo, cậu vẫn có thể cảm nhận trái tim anh đang đập liên hồi trong lồng ngực.
Anh vùi đầu mình vào làn tóc đen, hít hà như muốn thu hết mùi hương vào cơ thể. C
Khác với mọi lần, cậu không đẩy anh ra mà xích lại gần hơn, vòng tay ra ngoài ôm lấy cánh tay gân guốc của anh.
Hai bàn tay đặt lên hai bàn tay lớn của anh. Khắc Kỷ thở hồng hộc, cậu cảm thấy cả cơ thể nóng ran, cậu muốn thời gian ngừng lại mãi ở khoảnh khắc này.
Cậu nhắm mắt, tận hưởng sự di chuyển từ từ của bàn tay to lớn khắp cơ thể.
Anh đưa gương mặt điển trai khỏi mái tóc cậu, cúi dần về phía cổ, mở miệng nói, khói từ miệng anh bốc ra, có lẽ hơi thở trong người anh thật sự rất ấm áp:
- Em đi đâu vậy? Không thấy tôi đã chuẩn bị phòng cho em rồi sao? - anh thì thầm bằng giọng nói có chút hương rượu vang đỏ nồng nàn, da diết.
Cậu im lặng, sự im lặng pha chút ngại ngùng. Cái hơi ấm nhồn nhột lùa vào gáy khiến cậu đỏ mặt, cảm giác như có một áp lực nào đó đang dồn dập tiến về phía mình. Hơi thở cậu nhanh đến lạ thường, khói ra như sương mờ trên đỉnh núi tuyết phía xa xa sau trường. Hơi nóng từ trong cơ thể dần giải thoát đến làn da mềm mại. Cậu cầm lấy bàn tay anh mà đặt lên ngực mình, để anh cảm nhận được con tim cậu đang dần hòa làm một với trái tim anh.
Anh đã cảm nhận được, cảm nhận hai trái tim ấm nóng đang dần cùng chung nhịp đập, dần sưởi ấm cho nhau giữa đêm đông.
Anh... - cậu rụt rè phát ra chút âm thanh khe khẽ chỉ vừa đủ cho anh nghe.Vào phòng đi! Tôi lấy cháo cho em ăn! - anh thả hơi nóng của bản thân vào tai cậu một cách nhẹ nhàng và êm dịu đến mức cậu không tài nào từ chối.Như bị mê hoặc bởi giọng nói đó, cậu ngoan ngoãn quay lại hướng phòng của anh.
Cậu ngồi trên giường, thòng hai chân xuống mà lắc lư. Cậu vẫn còn nhớ cái cảm giác bị áp sát đến suýt ngạt thở.
Phòng anh rất rộng. Thoang thoảng trong không khí là hương bạc hà dịu nhẹ xen lẫn chút chanh sả làm ta có cảm giác ấm cúng. Phía trong góc, cạnh cửa ra vào là một tủ quần áo lớn với đủ mọi thứ cần thiết. Gần ngay giữa phòng, sát mép tường là một chiếc giường ngủ trắng tinh, sạch sẽ. Bên cạnh đó là một chiếc tủ nhỏ, bên trên đặt đèn ngủ và một tấm ảnh gia đình, trong hộc đựng một số đồ quan trọng. Sau đó là đến cửa phòng tắm trong phòng anh.
Đối diện giường là một bàn treo vừa phải nhằm đặt TV. Kế đó là một bàn học dài màu trắng sang trọng. Một bên đặt dàn máy tính để bàn cực cháy. Không thể thiếu loa và chiếc ghế gaming. Bên còn lại để trống, là nơi anh thường ngồi làm bài tập. Một kệ sách treo lớn ở ngay trên bàn học, đáp ứng nhu cầu và tiện lợi. Kế đó đặt bình nóng lạnh để tiện uống.
Ngoài chiếc máy tính để bàn, anh còn có một máy tính xách tay, một máy chơi game và hai chiếc điện thoại nữa.
Khắc Kỷ nhìn quanh phòng, cậu dễ dàng nhận ra tất cả sách vở của mình đã được xếp gọn trên kệ sách. Cậu đưa mắt mon men đến khung ảnh gia đình trên chiếc tủ nhỏ. Trên đó là ông trùm, anh, một người phụ nữ và một cô gái. Vậy thì rốt cuộc hai người con gái xinh đẹp kia là ai? Khả năng cao, người phụ nữ ấy là mẹ anh, còn cô bé kia...
Cậu cúi người xuống, dí sát mắt nhìn cô bé. Cô ấy đáng yêu như một thiên thần nhỏ, có chút nét hao hao giống anh. Khắc Kỷ nheo mắt lại, "Đây là ai?"
Em đợi tôi lâu chưa? - anh mở cửa phòng, trên tay bưng một tô cháo.Ngồi chưa ấm mông nữa. À mà... cô bé trong ảnh này là ai thế? - cậu chỉ tay lên tấm ảnh trên tủ.Nghe vậy, gương mặt hớn hở của anh dường như chùng xuống, sắc mặt cũng không còn tươi nữa. Anh trông thật tệ và buồn rầu.
Thấy vậy, Kỷ Kỷ cúi gầm mặt, lên tiếng, trong lời nói chứa đầy sự hối lỗi:
- E... em xin lỗi! Đáng lẽ em không nên hỏi như thế...
Anh cố nặn ra một nụ cười trước mặt cậu nhưng có lẽ anh đang đau:
Em không có lỗi... Nào, ngoan, ngồi đấy để tôi đút ăn. - anh trông có vẻ đã khá hơn.Sao... sao lại đút?Chả thế thì sao? Giờ chọn một trong hai, tôi đút em ăn hoặc tôi ăn em, chọn! - anh dùng dáng vẻ của một con sói, nói.Em ăn anh được không? - cậu cười tà. (2)Em dám?