Aaaaa! Um... đau quá... aaa... hức...Đừng để cậu nhỏ của tao phải đau, mau thả lỏng ra đi!Hắn quát, tay không ngừng đánh vào mông y khiến nó đỏ bừng, đau rát. Hắn tiếp tục kéo căng ra.
- Aaaaa!
Những giọt máu đỏ bắt đầu chảy ra khiến y muốn chết đi cho xong. Y có cảm giác như có gì âm ấm bắt đầu chảy vào trong mình. Hắn cuối cùng cũng chịu rút ra, bên trong đó, một chất trắng đục từ từ chảy ra bên ngoài.
- Hức... đau quá... ưm... hức...
Y như trút bỏ được gánh nặng mà nằm bẹp xuống, thở không ra hơi, y hoảng loạn muốn bỏ chạy nhưng tay chân đã mềm nhũn, không còn sức lực đâu mà phản kháng nữa. Nước mắt y chảy dài thành một vũng lớn trên mặt đất.
Sự tuyệt vọng bao trùm lấy căn nhà kho tồi tàn, nuốt trọn lấy con người đang tuyệt vọng cầu xin trên mặt đất vào bóng tối. Y không còn chút sự đấu tranh nào nữa, sự vùng vẫy ngủ yên... Y nắm lặng thinh trên sàn lạnh mặc cho số phận định đoạt. Và rồi... y ngất đi, cả một bên mặt vẫn ướt đẫm nước mắt.
- Sao lại làm một mình thế? Không đợi tao nữa?
Từ bên ngoài cửa, một bóng dáng cao lớn lực lưỡng bước vào. Thấy y nằm dài, hắn bắt đầu cởi quần áo ra.
Hắn nhìn y bằng ánh mắt thèm muốn, bắt đầu quỳ xuống trước mặt y mà túm lấy mái tóc rối bời như tơ vò. •
- Bò dậy cho tao!
Cơn đau khủng khiếp buộc y phải tỉnh dậy. Da đầu y bị kéo căng, đau không thể tả nổi, tưởng chừng như sắp rách toạc đến nơi, tóc như muốn bứt ra khỏi đó mà đến một nơi bình yên khác. Y chỉ ước mình có thể nằm luôn ở đó song tất cả đều chỉ là lời ước nguyện, y chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo lời hắn.
Hắn cầm lấy thứ bẩn thỉu đó mà quất vào mặt y, bắt y ngậm vào.
- Mút nhanh nếu không muốn chết!
Má y đó bừng lên, thứ to lớn kia đã tát cho y một phát điếng người. Sự thật rằng y vẫn chưa chết. Đời thật khốn
nan!
Hắn đâm vào họng y khiến y khó thở cùng cực, nước mắt y không tự chủ rơi xuống thành những vết sẵm màu trên nền đất lạnh lẽo.
- Khụ... khụ..
Y ho sặc sụa song chẳng dám phản kháng, chỉ đành nhẫn nhục mà mút lấy thứ nhớ nhớp kia. Cổ họng y nghẹn lại, giờ y chỉ còn cảm nhận được vị tanh hôi và chua chát truyền đến miệng. @
Hắn giật lấy tóc y, bắt y ngước mặt lên cao hơn để nhìn rõ mặt hắn. Hắn bóp gò má gầy guộc của y khiến y càng thêm khó thở.
Y không ngừng giãy giụa, những giọt nước mắt đã ướt đẫm tay hắn. Hắn tát y một cú, in hằn dấu tay đỏ
- Um... ưm...
Miệng y tê mỏi, dường như không còn cảm giác nữa...
Um... hức... hức...Mày khóc cái gì! Mau mút đi!Hắn giật mạnh lấy tóc y ra đằng sau, dùng bàn tay chai sạn thô bạo lau những giọt nước trên khóe mắt.
Y chỉ biết không ngừng liếm mút thứ to lớn trong miệng như một cỗ máy tội nghiệp. Quai hàm y có cảm giác gần như rụng rời. Mắt y nhòe rồi, không còn thấy rõ những thứ xung quanh nữa, y không biết rồi mình sẽ ra sao, tương lai như có màn sương mờ xóa nhòa....
Bồng phía sau y có cảm giác bị một thứ gì đó lấp đầy, cảm giác đau đớn đến một cách bất ngờ khiến y vô tình làm thứ trong miệng mình bị xước. Mắt y mở to vì đau, nhưng đôi mắt sưng húp giờ chỉ truyền đến cảm giác tê mỏi, đau rát.
Y chỉ biết khóc, trong đồi mắt chỉ còn lại sự tăm tối vô định....
- Mày cẩn thẩn thứ trong mồm đấy! Nếu không thì... - tên đó lấy thứ trong miệng y ra, lấy tay nắm chặt lấy chiếc răng nhỏ trong miệng y mà đung đưa đe dọa - hậu quả khôn lường!
Hai người, một người thúc y, một người bắt y mút, hành hạ y không cần đến sự sống nữa. Bên trong y bị ma sát đến mức rát khôn tả. Y cảm thấy mình thảm hại đến đáng thương....
Miệng y bắt đầu bị ngập bởi một thứ gì đó âm ấm, mặn chát và tanh tưởi. Nó làm y muốn ngợp thở, chỉ có thể không ngừng khóc lóc cầu xin.
Mày khóc cái giề? Không ai cứu được mày đâu! Mau nuốt đê! - hắn gắn giọng, đút thứ dài ngoằng sâu vào họng y. (1Khu... khụ...Mắt y giờ khô rát, có lẽ y phải nuốt nó thật rồi....
Đôi mắt to tròn trong còn chút điểm sáng dần híp lại, cố gắng ực xuống hôi hám bên trong khoang miệng. Y còn sống nhưng sống như một cái xác khô, tất cả tương lai, hi vọng đều bị vùi dập ngay tại nơi này.
- Ê! Thế này là không công bằng! Đổi chỗ đi!
Thôi cũng được!Chúng đổi vị trí, tiếp tục hạnh hạ y, chơi đùa lên sự ngây thơ trong trắng ấy. Cho đến khi y chịu không nổi nữa mà ngất lịm đi, chúng mới chịu buông tha. Lũ súc vật tàn ác!
Đến lúc mắt y hoàn toàn nhắm lại, những giọt lệ vẫn không ngừng rơi...
Hết H.
Cậu ấy là Hứa Kiến Chương....Hứa... Hứa Kiến Chương? - Khắc Kỷ lắp bâp, cậu bật người dậy, mặc cho vết thương vẫn không ngừng chảy máu mà nắm chặt thành giường, mắt xuất hiện những tia máu đỏ ngầu vì một lí do nào đó.Đúng! Cậu ấy bị bạo lực về tình dục... - y cúi gầm mặt xuống, cảm xúc dường như đọng lại trên khóe mi nhưng bàn tay vẫn thoăn thoắt khâu vết thương lại - Em quen cậu ấy sao?Mẹ! - Khắc Kỷ chửi thầm trong miệng, từ từ nằm xuống, bàn tay vẫn không rời thành giường "Không được để lộ cảm xúc!" - Tôi không quen anh ấy mà phải gọi là khá thân mới đúng...Em đau sao? - y nhìn cậu khổ sở nắm lấy thành giường, đau lòng hỏi.Không. Chỉ là... Anh ấy có thể gọi là cứu tinh của đời tôi... anh đã cứu tôi lúc tôi khó khăn nhất, đau khổ nhất. Lúc đó, tôi thật sự bế tắc và túng quẫn thì anh đã dang tay ra cưu mang tôi... dù đó có là lần đầu chúng tôi gặp mặt...Tôi vẫn nhớ rõ hôm ấy. Đó là một buổi chiều tà, trong một công viên nhỏ....
Khắc Kỷ cảm thấy hơi choáng váng. Dòng kí ức ùa về trong tâm trí Khắc Kỷ như một cuốn phim, một cuốn phim...
buồn da diết.
"Tôi gặp anh lần đầu trong một buổi chiều tan tầm, gió mát, hương hoa ngào ngạt nhưng lòng tôi nặng trĩu, đau đáu một nỗi buồn khó tả. Anh đứng đấy, giữa công viên không một bóng người với chiếc áo phong đơn giản. Tôi chăm chú nhìn những động tác dứt khoát lại uyển chuyển, nhẹ nhàng của anh. Tôi không thể rời mắt khỏi đó, nó làm tôi có cảm giác an toàn...."
Y nói với chất giọng buồn, có chút thương xót cho người bạn thân, cắt ngang dòng suy nghĩ đang lưu thông trong đầu Khắc Kỷ:
- Cậu ấy là người như thế đấy! Dù có bị xã hội hành hạ, đánh đập, cậu ấy vẫn sẽ dang rộng vòng tay mà giúp đỡ những người khó khăn.
Tim Khắc Kỷ thắt lại, đau nhói, cậu không biết tại sao lòng mình lại dâng lên một sự lo lắng cực độ.