Anh chồm đến sát mặt Khắc Kỷ, sát đến mức chiếc mũi cao của anh chạm đến sóng mũi thanh tú của cậu. 4
Anh nhe hàm răng trắng tinh, đều tăm tắp và sáng bóng phơi bày ra trước mặt Khắc Kỷ rồi chờ đợi đến khi đôi mắt nặng trĩu dần mở ra. Thế mới có cảnh bên trên. (7
- Tôi cho em thấy nụ cười của tôi! - Ngự Phong làm cả căn phòng trong mắt Khắc Kỷ ngập tràn nắng hạ. Có lẽ có nhiều màu nắng nhưng anh là tia nắng duy nhất trong đời chàng trai ấy của bây giờ. Thật mê đắm! (2)
Khắc Kỷ ngập ngừng, dường như đã làm sai điều gì đó:
- À, em xin lỗi! - Khắc Kỳ nhỏ giọng vừa đủ để anh nghe thấy, làn khói xuất phát từ trong vòm họng cậu phả vào nụ cười của anh.
Anh nuốt trọn làn khói, lòng như muốn nói: "Mọi thứ của em đều thuộc về tôi." 6
- Xin lỗi? Vì điều gì? - anh ngơ ngác nhìn người vẫn đang trong cơn sốt trước mặt, à không, phải là mắt chạm mắt. ( 3 )
Lời xin lỗi dễ dàng buông ra vậy mà... trong cơn gió đông lạnh, câu xin lỗi của cậu được phát ra một cách e thẹn, cảm giác như có chút gì đó nghẹn lại ở cổ. Giờ phải giải thích làm sao cho câu hỏi của anh? Khắc Kỷ cả cơ thể nóng bừng, có phải vì cơn sốt đang giày xéo cậu? Cậu liếc mắt, mơ màng nhìn những bông tuyết trắng muốt rơi dày trên khung cửa sổ, lâu lâu lại bị rũ xuống một cách phũ phàng.
- Vì em xưng hô mày tao... ( 3
Từng từ từng chữ thốt ra từ miệng Khắc Kỷ khiến anh mừng quýnh lên, anh vẫn giữ tư thế đó, đưa môi sát đến môi cậu.
/Vut/
- Lưu manh! Tưởng làm được một lần mà làm được lần hai à? Được nước lấn tới! - Khắc Kỷ giận rồi, cậu nhắm chặt mắt lại, chẳng thèm ngó đến anh nữa. Trong bụng lại cười thầm, đầu nhảy số, bày mưu tính kế hòng dụ anh vào tròng. (4
- Hộc! Đừng vận động mạnh... khụ khụ... cẩn thận vết thương... - anh vừa họ vừa khổ sở nói. (4)
Ngự Phong ôm bụng quằn quại dưới đất, mặt nhăn nhó nhưng miệng vẫn tươi như hoa. Anh khó khăn bảo: (1,
- Tôi xin lỗi mà... Kỷ Kỷ đừng giận nữa!
Anh là vừa được nếm hương vị máu mặn tanh từ đôi môi có chút nứt nẻ đó, vậy mà lại bị cậu một đạp bay xuống giường. Đau không tả nổi. Tốc độ phải gọi là nhanh đến khó tin khiến não anh vẫn chưa load kịp. (5)
Vừa đau lưng vừa đau bụng, mặt anh méo xẹo lại vẫn cố tươi cười. Đây là lần đầu cậu tấn công anh, có phải cậu đã thật sự coi anh như người thân thiết nhất? Có phải cậu đã không còn coi anh như cậu chủ nữa không? Có phải anh đã thành công hạ lớp phòng bị của cậu xuống? ( 3 )
Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi bủa vây lấy anh, nuốt anh vào chốn "bồng lai", anh khoái nhìn cậu đỏ mặt ngại ngùng, khoái bị cậu mắng, lại càng khoái nhìn cậu bày ra gương mặt giận dỗi. Anh nằm lăn lộn vì đau mà cười phớ lớ. (3)
- Im đi! Cười nữa em đạp ra khỏi phòng! - Khắc Kỷ nhăn mặt, bịt tai. ( 2
Ngự Phong chưa thể đứng dậy, anh nằm dài ra đất mà cười thầm trong bụng.
- Khi nào em mới được xuất viện? - Khắc Kỷ đặt tay lên trán, trong lời nói chứa chút hơi buồn lành lạnh. ( 1
- Đến khi nào bác sĩ cho mới được về. - anh nghe được tiếng lòng cậu, cơn đau chợt tiêu tan, đứng dậy đến ngồi cạnh. (4)
- Còn anh thì sao? Ai sẽ dạy cho anh học? (3
- Tôi hứa... nếu không đạt 100 điểm, tôi sẽ... sẽ... - anh ngập ngừng, mắt đảo quanh.
Khắc Kỷ tò mò thúc giục:
- Sẽ làm sao? Nói nhanh đi!
♠ Cảnh báo H nhẹ. 3
Anh ghé sát vào tai Khắc Kỷ mà thì thầm, hương bạc hà dìu dịu vỗ về cậu:
- Sẽ khỏa thân cho em xem.
Khắc Kỷ xoay người, giọng lạnh nhạt lại có chút đáng yêu:
- Cứt! - và có chút sự phũ phàng... ( 4
- Ơ, tôi xin lỗi... nhưng tôi nói thật mà... - anh cười sảng, tưởng rằng lại dọa sợ cậu rồi. (7)
Anh thật quá khinh thường Khắc Kỷ, chỉ thấy cậu kéo chiếc chăn trắng che lấp gương mặt đỏ bừng, lí nhí: ( 2
- Nhớ giữ lời hứa!
Không gian chìm trong yên lặng chỉ nghe vang vọng gần xa tiếng bước chân vội vã.
-
- Hả? Em nói gì cơ? - Ngự Phong hét toáng lên, anh hoang mang tột độ, thật sự người trước mắt quá khó đoán, anh là thật không ngờ sẽ bị dồn đến bước này.
Khắc Kỷ chuyển mình, lật chăn ra mà dùng ngón trỏ chặn miệng anh lại. (1)
- Suỵt! Nói nhỏ thôi! - cậu im lặng trong giây lát rồi khẽ phà hơi ấm vào tai anh
- Anh thấy của em rồi... chả lẽ giờ lại không cho em thấy? (4)
Ngự Phong căng thẳng cực độ, anh chưa từng cảm thấy bị áp bức như lúc này, dù biết là mình chủ động nhưng có phải giờ anh đã bị lật rồi không? Tim anh đập nhanh, mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi đầm đìa, anh mấp mấy môi:
- Tôi hứa mà... đừng làm tôi sợ...
- Vậy sao? Anh sợ à? - Khắc Kỷ nhẹ nhàng đáp nhưng cảm giác như một lời đe doa.
Cậu kéo chăn xuống, trườn đến sát sau lưng anh mà ôm chặt eo lại, cậu liếm môi. Khắc Kỷ hôm nay không muốn bị săn, cậu muốn đi săn. Cậu tận hưởng vị máu tanh nồng ấm trên đôi môi mình, cảm giác chút hương vị rát rát, phê phê ở môi. Cậu nuốt nước bọt, lấy tay lau đi chút dư vị trên đó rồi đưa môi mình đến sát vùng da nhạy cảm ở cổ anh. (2)
Cảm nhận được hơi ấm đến gần cổ, Ngự Phong thả lỏng, mi cong nhẹ khép hờ, bàn tay nắm lấy tay Kỷ Kỷ một cách đầy hưởng thụ. (7)
Khi đôi môi mọng hút sâu vào cổ, anh sướng đến phát điên, cảm giác có thứ gì đó mềm mại chạm vào da đem lại chút tê tái dạo đầu nó mới đã làm sao!
Ain như muốn ngất đi, ngất vì cái sự ngọt ngào và táo bạo. ( 2
- Em... - giọng anh run run, sung sướng mà khẽ rùng mình.
"Chả lẽ cả đời đi săn của tôi... đến đây chấm dứt?"
- Ưm... em... - anh ngã lưng về phía sau, tình nguyện để chú sói vừa vào đàn nuốt chửng lấy - Làm mạnh hơn... chút nữa... được không... - anh khẽ khàng phà hơi, một làn hơi run run không đều đặn.
- Hư lắm đấy! - Khắc Kỷ đỡ lấy cơ thể dần ngã vào lòng mình, ôm chặt hơn và... cắn mạnh hơn "Như anh muốn thôi! Cho anh đau chết luôn.". (2)
- Ưm... em... là lần đầu... thật sao? Thật... thật sung... ưm... sung sướng... - anh dần mất đi quyền kiểm soát, trao sự chỉ huy cho sói nhỏ. Cả cơ thể run lên bần bật chỉ có thể xoa hai chân vào với nhau. Có lẽ đó là sự phê pha được nhấn nhá bằng chút nét mực căng thẳng. (2)
/Cốc cốc/
Tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến tai hai người cùng một lúc khiến Ngự Phong vùng vắng. Lần đầu được trải nghiệm cảm giác bị chiếm mất quyền chủ động, vậy mà...
Khắc Kỷ thả miếng mồi ngon đang cắn dở, nhẹ đặt lên dấu ấn hickey một nụ hôn nhẹ nhàng.
Anh chưa muốn đứng dậy, anh muốn nằm mãi trong lòng của sói con gian manh. Dù có chút vụng về nhưng nó lại quá hoàn hảo, quá quyến rũ. (2)
Thật sự không biết sức hút đó là cướp được từ đâu nhưng một kẻ hôn chuyên nghiệp như anh lại bị đánh gục.